Lúc vào đến sảnh chính, Lạc Triệu nói.
- Lên thư phòng chúng ta nói chuyện với nhau một chút.
Tô Tuyết Giao dường như không muốn quan tâm ông nói gì.
- Em hơi đau đầu lúc khác chúng ta nói chuyện sau đi.
Tô Tuyết Giao muốn lướt qua ông để lên lầu.
- Nói nhanh thôi không mất nhiều thời gian đâu.
Nói rồi ông lướt qua bà ta đi thẳng lên thư phòng. Tô Tuyết Giao có chút tức giận nhìn theo bóng lưng quái lạ của ông ta mà trong lòng khó hiểu.
Vẫn là nối bước theo sau tiến vào thư phòng.
Bà ta đi đến kéo ghế ngồi đối diện với Lạc Triệu..
- Có chuyện gì anh nói mau đi, em thấy hơi mệt trong người.
Lạc Triệu nhìn qua bà ta cũng không vội trả lời mà kéo lấy học tủ và lấy ra một tờ giấy đẩy trước mặt bà ta.
Sắc mặt Tô Tuyết Giao liền biếc sắc..
- Anh...anh đang làm gì thế..?
Lạc Triệu lúc này mới chậm rãi lên tiếng.
- Chúng ta ly hôn đi..
Tô Tuyết Giao cảm thấy đầu mình như ai dùng búa bổ mạnh vào.
Choáng váng.
Bà ta đẩy đơn về phía ông, giọng nói cũng hơi run rẩy.
- Em..em làm gì sai chứ? Anh có phải là tức giận chuyện gì không? Anh cứ nói đi em sẽ sửa mà. Vợ chồng chúng ta bên nhau bao nhiêu năm rồi đâu thể nói chia tay là chia tay thế được..
Lạc Triệu nhìn bà ta đỏ mắt sắp khóc đến nơi nhưng ông dường như trước khi đi đến quyết định này đã suy nghĩ rất kỹ. Nên lúc này không có chút lung lay ý chí nào.
Lấy trong tủ ra một sấp hình ảnh nhìn qua liền nhận ra toàn là hình ảnh ân ái ngọt ngào của Tô Tuyết Giao và An Bách Tôn..
Tô Tuyết Giao cầm lên xem, bàn tay bà ta run rẩy. Mắt trợn to, miệng hé mở không biết nên giải thích thế nào. Mở miệng ra toàn những câu nói xáo rỗng..
- Em..hiểu lầm đúng rồi chỉ là hiểu lầm thôi, anh đừng tin.....à....đúng rồi có người hại em...họ muốn chia rẽ chúng ta..đúng rồi là như thế..
An Bách Tôn dường như không muốn đôi co với bà ta..
Ông mở điện thoại ra, mở một đoạn clip rồi đẩy điện thoại cho bà ta xem..
Là hình ảnh Tô Tuyết Giao lén lút đang bỏ thuốc vào sữa cho Lạc Triệu hàng ngày..
Cả người Tô Tuyết Giao như muốn suy sụp bà ta vội đứng lên chạy qua chỗ Lạc Triệu.
- Em...em chỉ muốn thêm thuốc an thần cho anh ngủ ngon thôi mà...em...
- Vậy cái này là cái gì..
Lạc Triệu lại lấy ra một tờ giấy khác đưa cho bà ta xem, đó là giấy kiểm nghiệm.
Bên trên ghi rõ loại thuốc mà Tô Tuyết Giao cho ông uống có tác hại ra sao. Nếu uống thường xuyên sẽ làm cơ thể kiệt quệ, mất đi kháng thể vốn có, cơ thể dần sẽ tự hủy hoại.
Bờ môi Tô Tuyết Giao run lẩy bẩy.
Nước mắt sợ hãi rơi lả chả không ngừng, bà ta quỳ rạp xuống đất ôm lấy chân của Lạc Triệu.
- Em..em...sai rồi..em không biết tại sao mình lại làm vậy..Em...cầu xin anh tha thứ cho em lần này đi..Em hứa cả đời này sẽ tận tâm tận lực vì anh vì Lạc Gia mà...Lạc Triệu xin anh hãy nghĩ đến tình cảm vợ chồng của chúng ta bao nhiêu năm qua mà bỏ qua cho em đi được không?
Bà ta khóc đến lạc cả giọng..
Lạc Triệu đứng dậy, ông ta làm sao không đau lòng được đây khi bị người đầu ấp tay gối của mình phụ bạc. Nhưng càng chết lòng hơn khi phát hiện bà ta ấy thế mà còn nhẫn tâm muốn hại ông mất mạng.
Thật ra lúc đầu Lạc Băng có cảnh báo ông nhưng ông không tin. Một lần tình cờ do ông thấy cơ thể choáng váng chính Lạc Băng đưa ông đến bệnh viện khám thì bác sĩ phát hiện trong máu của ông có loại chất lạ có tên là Polonium. Cả Lạc gia nơi nào cũng gắn camera nhưng có lẽ nhưng góc khuất không tới cho nên Lạc Băng lén lắp
Camera ngụy trang mini khó ai có thể phát hiện.
Kết quả đem lại tuy khiến ông đau lòng nhưng lại như một chất xúc tác mạnh mẽ khiến ông có thể chấm dứt mọi quan hệ này.
Lạc Triệu nói.
- Tôi có thể chung sống với người vợ phản bội còn có ý muốn mưu sát chồng mình hay sao. Không công bố những bức hình này hay tống cô vào tù xem như tôi đã quá nhân đạo với cô rồi.
Tô Tuyết Giao chết lặng bà ta lắc đầu trong nước mắt..
Lạc triệu dùng sức hất bà ta ra.
- Ký đi khi tôi vẫn còn cho cô mặt mũi. Với những chứng cứ trên Tôi có thể đơn phương ly hôn với cô.
Nói rồi ông lạnh lùng rời khỏi thư phòng, Tô Tuyết Giao ôm mặt khóc nức nở cũng chẳng rõ vì ân hận hay là sợ hãi cho nữa đời sau sẽ quay lại cuộc sóng khổ cực ngày xưa.
.....