• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Triết vẫn chưa phát hiện cảnh tượng phía sau.Anh ta mừng thầm vì sắc mặt Lạc Băng thay đổi.



- Băng, em phải tin anh những gì anh nói là sự thật.An Tử Song chính là quỷ dữ, một tên máu lạnh như anh ta làm sao biết thương yêu một người là như thế nào.



Lạc Băng chợt tỉnh táo, lạnh mặt trừng lấy Tô Triết.



- Có lẽ một cái tát chưa làm anh tỉnh táo đúng không? Nếu đúng như những gì anh nói thì xem như đó là thích đáng..



- Em.....



Tô Triết không tin những gì mình vừa nghe thấy, anh ta nghẹn đắng ở cổ.



Lạc Triệu thì sắc mặt khó coi vô cùng, ông ta lén nhìn qua sắc mặt của An Tử Song.Dù anh không có biểu hiện gì nhưng Lạc Triệu tin ý phát hiện ánh mắt của anh đã trở nên lạnh lẽo..



Ông quát lên..



- Tô Triết con đang ăn nói bậy bạ gì thế, tới đây xin lỗi Tử Song..



Tiếng quát khá lớn của Lạc Triệu khiến Lạc Băng và Tô Triết có chút hốt hoảng mà quay đầu lại..



Lạc Băng trong lòng than khổ, Tô Triết thì sắc mặt xanh mét...



An Tử Song là người đi về phía họ, Lạc Triệu thấy thế vội cất bước đi qua..



Lạc Băng nhìn anh mà lúc này An Tử Song cũng nhìn cô.Anh đi đến bên cạnh cô, bàn tay liền chìa ra nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô.



Nhẹ giọng hỏi..



- Em tin những gì anh ta nói không?



Không tránh né mà đi thẳng vào câu chuyện, Lạc Băng nhìn anh..











Lạc Triệu vội nói vào..



- Tử Song, chắc có sự hiểu lầm nào ở đây..



An Tử Song không quan tâm ông đang nói gì, anh mắt vẫn một mực nhìn Lạc Băng..



Cô nhìn anh rồi khẽ lắc đầu, bình tĩnh trả lời.



- Em chỉ tin anh vì em biết bất cứ việc gì anh làm đều phải có lý do.



An Tử Song vừa ý cong môi,thâm tình nhìn cô..



Mấy giây sau anh quay mặt nhìn khuôn mặt dường như chẳng còn chút huyết sắc nào của Tô Triết..



Anh nói với Lạc Triệu..



- Ba, Lạc gia ngoài vợ con ra con chỉ biết Ba.Nếu người này còn không biết vị trí của mình đang ở đâu. Hay còn làm phiền đến vợ của con thêm một lần nào nữa.Thì...



Anh cười lạnh..



- Con sẽ không vì là người quen của ba mà bỏ qua.



Lạc Triệu gượng gạo không biết nói gì cũng không biết nên mở lời bênh vực Tô Triết ra sao..



Tô Triết đứng bên cạnh dù trong lòng không phục nhưng nhớ đến những gì Tô Tuyết Giao căn dặn nên chỉ biết chịu nỗi sỉ nhục này..



Lạc Triệu vội nói..



- Tử Song con đừng giận, chắc là có hiểu lần..Tô Triết còn đứng đó làm gì.Còn không xin lỗi Tử Song đi.



Tô Triết nhìn ông ta, rõ ràng đêm đó anh ta bị đánh đến thương tích đầy người.Giờ còn phải chịu nỗi nhục lại đi xin lỗi kẻ cho người đánh mình.











Có phải là quá bất công rồi hay không?



Nhưng ánh mắt Lạc Triệu đang nhìn anh ta cảnh cáo..



Tô Triết cúi đầu mím chặt môi.



Mấy giây sau anh ta nhìn An Tử Song và Lạc Băng..



- Xin lỗi, do Tôi hiểu lầm nên mới có những lời lẽ không đúng.



An Tử Song không có ý trả lời..



Chỉ nói với Lạc Triệu..



- Trễ rồi, vợ chồng của con xin phép về trước..



Lạc Băng cũng nói với Lạc Triệu.



- Khi khác chúng con về thăm ba sau..



- Được...được..hai đứa về cẩn thận..



Lạc Triệu gật đầu nhìn qua Lạc Băng dĩ nhiên ông lo lắng cho con gái mình.



Ông đưa Lạc Băng và An Tử Song xuống lầu tận mắt nhìn hai người họ lên xe ra về.



..



Rồi mới quay người vào trong, sắc mặt vô cùng khó coi.



- Lên thư phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK