Lúc này cửa phòng một lần nữa mở ra, An Tử Song cũng chẳng quan tâm đến, An Khương thì đang đau lòng nhìn cháu trai của mình.Ông cứ nghĩ là Mộ Lâm quay lại nhưng khi nghe tiếng giày cao gót va chạm xuống sàn, ông xoay người trong mắt lóe lên tia bất ngờ.
- Sao lại là cháu...?1
Lạc Băng trên tay xách túi lớn,túi nhỏ hình như có chút nặng. Phía sau cô là Mộ Lâm cũng phụ cô xách thêm vài thứ.Lạc Băng đi đến đặt trên tủ, vẻ mặt bình thản nhìn An Khương nhưng ánh mắt lại đặt trên người An Tử Song.
- Cháu đến chăm sóc cho anh ấy.
Bất giác tiếng nói nhỏ nhẹ của cô chui vào lỗ tai của An Tử Song, anh mở mắt ra xoay mặt nhìn cô..Mà lúc này Lạc Băng cũng đang quan sát anh, trong lòng cô đau nhói khi nhìn Anh nằm trên giường bệnh sắc mặt xanh xao. Vốn là một Chủ tịch của An Thị một người đàn ông trên thương trường kêu mưa gọi gió, khiến người người e sợ và kính nể.Thế mà lại vì mặc kệ nguy hiểm bản thân, hành hạ chính mình đến chật vật thế này.
Mắt Lạc Băng cày xè,cô lại nhớ đến hình ảnh anh hốc hác nằm trên giường bệnh ở kiếp trước lúc hay tin cô không còn trên thế gian.Cảm giác của cô lúc này giống như ai lấy vật nhọn đâm thẳng vào trái tim của mình.Đau lòng đến không biết diễn tả làm sao, ứ nghẹn ở lồng ngực.1
Nếu không phải vì lí do kia cô thật sự muốn chạy đến ôm anh, ôm thật chặt để anh biết được tình cảm này không còn ở một phía.Mà kiếp này cô thật sự đã yêu anh, đây không phải là sự cảm động mà chính là tình yêu, chỉ là do bản thân cô ngu ngốc,chậm chạp giờ mới nhận ra.
An Tử Song như tìm lại được ánh sáng nhưng anh không dám đa tình mà ngộ nhận, nhàn nhạt hỏi.
- Sao em lại đến đây?em có thể an tâm chuyện hỗ trợ vốn cho Lạc Thị.Anh hứa với em nếu chúng ta không kết hôn,anh cũng sẽ không rút vốn..
Thu hồi lại suy nghĩ của bản thân, Lạc Băng nhìn anh, mặt đối mặt.
Nhẹ nhàng trả lời anh nhưng giọng nói nữ tính ấy lại chất chứa trong đó là sự kiên định và cố chấp rõ ràng.
- Kiếp này phải lấy được anh, lí do như thế có đầy đủ chưa?
Lòng ngực An Tử Song như chấn động không thôi,anh nhìn cô như không thể tin nổi.
Lạc Băng nhìn vẻ mặt có phần ngây ngốc của anh,cô hơi nhếch môi như thể rất vừa lòng với cảm xúc này của anh.Đâu phải dễ mà bắt gặp được nét mặt này của An Chủ Tịch.
Mấy giây sau cô quay đầu đối mặt với An Khương.
- Cháu tin mình có thể chữa hết bệnh cho Tử Song mà không cần phải dùng đến thứ thuốc có hại kia. Cháu biết sẽ có chút khó khăn nhưng cháu tin mình sẽ làm được..
Cô hơi nhìn qua người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.
- Và cháu cũng tin anh ấy sẽ làm được.
An Khương bình tĩnh nhìn cô gái trước mắt, con ngươi sáng quắc đầy kiên định.
- Cho nên?
Lạc Băng không è dè mà khẳng khái .
- Cho nên cháu sẽ không rời xa Tử Song, đợi đến khi anh ấy khỏe lại chúng cháu vẫn sẽ kết hôn.Tình cảm cháu dành cho anh ấy thế nào cháu cũng không cần chứng minh cho ai biết cả..
Cô nhìn qua An Tử Song, môi đỏ khẽ cong nhẹ.
- Chỉ cần anh ấy cảm nhận rõ là tốt rồi. Cháu sẽ chờ anh ấy, một tháng,hai tháng, hai năm,năm năm hay mười năm hoặc là mãi mãi. Cháu vẫn ở đây không đi đâu cả.1
Mộ Lâm đứng phía sau hơi nhếch môi,anh ta nghĩ thầm đúng là người trèo chống Lạc Thị.Mỗi lời nói đều rõ ràng có trọng lượng hẳn hoi.
Trái tim An Tử Song giờ phút này như được tẩm mật, làn môi nhợt nhạt cũng nhếch lên, vừa hạnh phúc vừa cảm động..1
Cô có thể chọn rời đi, nhưng cô lại chọn bên cạnh anh,một người chồng có thể là sẽ khó mang lại hạnh phúc cho cô..
An Khương nghiền ngẫm Lạc Băng qua một lúc, ông nói.
- Cháu suy nghĩ kĩ chưa?
Lạc Băng không chần chừ mà gật đầu đầy dứt khoát. Bởi vì ông ấy không biết An Tử Sống chính là sự sống của cô kiếp này.
An Khương cũng không vì sự kiên định của Lạc Băng mà trở nên mềm lòng.
- Được, vậy chú có hai điều kiện,cháu nghe qua xem có làm được không? Lúc đó suy nghĩ lại cũng không muộn...1