• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Lạc Băng đến bệnh viện bên ngoài đã đông kịt phóng viên cô được Kevin bảo hộ đi cổng sau. Đứng trước phòng cấp cứu nước mắt Lạc Băng không ngừng rơi nhưng ngăn không cho mình được yếu đuối mà suy sụp bởi vì giây phút này An Tử Song cần cô. Lạc Băng yếu ớt dựa vào bức tường lạnh giá, toàn thân như bị đông cứng.



Tử Song anh nhất định không thể xảy ra chuyện gì, không được bỏ rơi em như thế được...



KeVin đứng bên cạnh nhìn Lạc Băng cố gắng kiên cường đứng đó, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn đèn cấp cứu mà tâm trạng anh ta cũng tệ đi..



Lúc này có tiếng bước chân vội vàng đi đến bọn họ..



KeVin ngẩng đầu lên nhìn người đến chính là An Bách Tôn và thư kí của ông ta.



Lạc Băng nắm chặt hai tay, ánh mắt sắc lạnh nhìn lướt qua ông ta. An Bách Tôn xem như không thấy ánh mắt khác lạ của cô.



Ông ta lo lắng hỏi.



- Thế nào? Tử Song thế nào rồi?



Lạc Băng không trả lời ông ta mà người lên tiếng chính là Kevin.



- Bác sĩ đang cấp cứu, tình trạng của Chủ Tịch rất nghiêm trọng.



An Bách Tôn thở dài chua xót.



- Tại sao lại xảy ra cháy nổ như thế? Cậu có cho người điều tra chưa?



Kevin nhìn ông ta.



- Có người đột nhập làm hỏng các hệ thống làm mát ở khu nhà số 16. Hiện cảnh sát đang điều tra, chỉ tiếc là....



KeVin hơi ngưng lại khiến An Bách Tôn sốt ruột.



- Chỉ tiếc cái gì?



Kevin lướt qua Lạc Băng rồi mới chậm rãi nói.



- Những kẻ đột nhập đều bỏng nặng. Bác sĩ nói hai người đó đã không qua khỏi, vì thế cảnh sát khó điều tra ra ai là chủ mưu.



An Bách Tôn siết chặt bàn tay sau lưng, ông ta mím môi ngăn tiếng thở bất ổn rồi trở nên nhẹ lòng của bản thân.



Chẳng lẽ Lâm Bính và đồng bọn của hắn ta đã chết thật rồi sao?



Đúng là ông trời đã giúp ông ta thật mà.



An Tử Song hiện trong phòng cấp cứu chẳng rõ sống chết, Lâm Bính thì không còn. An Bách Tôn âm thần tính toán cho một tương lai xán lạn của mình phía trước.



Ông ta quay qua vỗ nhẹ vai Lạc Băng như lời trưởng bối an ủi.



- Cháu dâu à! Đừng đau lòng quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Tình hình Tử Song sau này chỉ có thể nhờ cậy vào cháu.



Lạc Băng nhìn ông ta, cô nhàn nhạt nói.











- Tử Song ăn ở rất tốt ông trời chắc chắn sẽ bảo vệ anh ấy..



Bàn tay An Bách Tôn cứng ngắt rồi lặng lẽ thu về, ông ta gượng cười.



- Đúng vậy, đúng vậy, cháu nói không sai.



Lạc Băng không quản sắc mặt ông ta ra sao, cô nhìn Kevin với giọng nói đanh thép.



- Dù hai tên đó có chết đi nữa tôi cũng muốn biết rõ thân phận của họ là ai. Bằng mọi cách hay chi bao nhiêu tiền. Tôi muốn tìm ra kẻ chủ mưu đứng phía sau họ là ai, anh rõ chứ..?



Bộ dáng cô lúc này đáng sợ chẳng khác nào lúc An Tử Song nổi giận.



Khi đứng trước ngưỡng cửa khó khăn, sợ hãi. Cô đã bật khóc vì sợ mất đi người mình thương yêu nhất. Nhưng khi đối mặt với kẻ thù Lạc Băng không cho phép mình yếu đuối, cô không cho phép kẻ hại chồng mình có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.



KeVin có chút ý tứ nhìn cô nhưng rồi anh ta thu hồi rất nhanh.



- Vâng! phu nhân.



An Bách Tôn đưa tay ra sau, hai ngón trỏ xoa nhẹ lại với nhau. Ông ta liếc nhẹ qua Lạc Băng..



Đúng lúc này thì cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ liền hỏi ai là người thân của An Tử Song.



Lạc Băng vội vàng đứng dậy đi đến.



- Xin hỏi chồng tôi thế nào rồi?



Bác sĩ cởi khẩu trang ra ý tứ nhìn cô và ba người đối diện.



- Bỏng rất nặng hơn tám mươi phần trăm. Có thể cả đời này phải sống đời sống thực vật.



Ầm..



Cả cơ thể Lạc Băng chếnh choáng may mắn có Kevin đỡ lấy.



- Phu nhân..



Lạc Băng cắn chặt môi, cố gắng hít thở thật sâu, không cho mình yếu đuối trong lúc này. Hai tay thả lỏng bên người nắm chặt lại với nhau, run run làn môi..



- Tôi có thể vào thăm chồng tôi được không?



Bác sĩ có chút thương cảm nhưng theo tình trạnh lúc này là không thể.



- Trong hai mươi bốn giờ chúng tôi phải đưa bệnh nhân vào phòng sát khuẩn. Lúc đó cô mới được vào thăm.



Lạc Băng nhẹ gật đầu xem như đã hiểu.



An Bách Tôn hơi cúi đầu môi nhếch nhẹ vì kết quả vừa nghe thấy.











- Cháu dâu hãy kiên cường một chút. Tử Song bây giờ chỉ có thể dựa dẫm vào cháu thôi.



Lạc Băng không trả lời khiến ông ta cũng có chút mất hứng.



- Được rồi ở nhà máy còn nhiều thứ để chú cần giải quyết, bây giờ An Thị như đàn ong vỡ tổ. Chủ phải quay về giải quyết xong công việc. Rồi sẽ quay lại thăm Tử Song sau vậy.



Kevin thấy Lạc Băng không trả lời, anh ta thay cô nói với An Bách Tôn.



- An Tổng yên tâm chúng tôi sẽ chăm sóc cho Chủ Tịch.



- Tốt..



Nói rồi An Bách Tôn cùng thư ký mình rời đi, lúc này Mark cùng Mộ Lâm vừa đi đến lướt qua An Bách Tôn, hai người chỉ khẽ gật đầu rồi hướng về chỗ Lạc Băng.



Điện thoại của Lạc Băng lúc này reo lên cô nhìn qua chính là của ba mình.



Cô khẽ nói.



- Tôi nghe điện thoại một chút..



Lạc Băng lẵng lặng tiến ra đường thoát hiểm của cầu thang cô bấm nút nghe.



- Ba..



- Tiểu Băng, Tử Song thế nào rồi?



Giọng Lạc Triệu lo lắng liền vang lên trong điện thoại..



Lạc Băng cắn môi không cho mình bật khóc.



- Bác sĩ nói..



Cô vẫn không kiềm được lòng mình mà nghẹn ngào.



- Anh ấy bị bỏng đến tám mươi phần trăm, có thể cả đời này sẽ sống đời sống thực vật..



Lạc Triệu im lặng vài giây như trấn tỉnh lại tinh thần, ông đau lòng khuyên nhủ..



- Con đừng đau lòng quá y học bây giờ rất phát triển chắc chắn sẽ tìm cách chữa trị được cho Tử Song mà..



Lạc Băng cúi đầu nước mắt chảy dài bên má.



Cô gắng gượng không cho ba mình nghe thấy.



- Ba, con phải vào với anh ấy con tắt máy đây..



- Được...được..



Vừa tắt máy điện thoại Lạc Băng ngồi xổm xuống nền nhà ôm mặt khóc nức nở..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK