• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh chu đáo mở tệp hồ sơ ra, rồi đưa tài liệu cho cô xem..



- Em xem đi...



Từng giây từng phút trôi qua trong căn phòng.Lạc Băng xem qua từng thứ một,cô dường như không để sót bất cứ thứ gì..



An Tử Song cũng không che giấu nữa.



Anh chậm rãi đem quá khứ đau lòng mà bản thân đã trãi qua kể với cô. Cho đến nhiều nằm về sau mục đích của anh là tìm ra kẻ thù đã hại chết ba mẹ mình và vô tình phát hiện mối quan hệ trong tối của Tô Tuyết Giao với An Bách Tôn..



Lạc Băng nghe rất chăm chú.



Dù anh đã dùng câu từ ngắn gọn nhất để nói qua nhưng Lạc Băng cảm nhận được nỗi đau anh cố che giấu.Chỉ vì ngày hôm nay do cô giận dỗi vô cớ khiến anh phải tự tay bóc lấy lớp vẩy gần như đã lành để rồi vết thương phải rớm máu tiếp tục..



Lạc Băng bật khóc nức nở cô nhào vào lòng An Tử Song..



- Em tệ quá, em không biết anh đã phải trãi qua nỗi đau khủng khiếp như thế này..Còn giận dỗi anh.. hức..



An Tử Song vội ôm cô vào lòng, anh hôn lên trán cô dỗ dành..



- Ngốc quá, khi nói ra tất cả với em anh thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều.



Băng..Anh chỉ cần em mãi mãi ở bên cạnh anh,thì khó khăn, khổ sở nào anh cũng có thể vượt qua được..











Lạc Băng nghẹn ngào gật đầu trong nước mắt.



- Tử Song! em xin lỗi, em chỉ biết suy nghĩ vớ vẫn mà không nghĩ đến cảm xúc của anh.Em đúng là người vợ không ra gì mà..



An Tử Song lau nước mắt cho cô, anh nói.



- Có ai mắng mình như thế không? Ngốc quá,chỉ cần em hiểu anh yêu em như thế nào là anh vui rồi.Đừng trách mình nữa..



Lạc Băng hôn lên cằm anh,vẫn mang nỗi áy náy day dứt..



- Xin lỗi anh..



Anh kéo cô vào lòng ôm thật chặt..



Hai người lặng lẵng ôm lấy nhau, qua một lúc An Tử Song mới khẽ hỏi..



- Chuyện của Tô Tuyết Giao em định thế nào?



Giờ đây trong lòng cũng bình tĩnh lại ít nhiều, nghe An Tử Song hỏi đến vấn đề Tô Tuyết Giao, ánh mắt Lạc Băng liền lạnh dần..



Cô biết rõ Tô Tuyết Giao là một người phụ nữ đầy tâm cơ nhưng không nghĩ bà ta tồi tệ đến thế.Năm ấy sau khi mẹ của cô mất đi, Lạc Triệu qua năm năm lại tìm thấy hạnh phúc mới.Lúc đầu Lạc Băng vô cùng bày xích với Tô Tuyết Giao.



Nhưng dần rồi cô chợt nhận ra đã lâu rồi ba của cô không còn cười kể từ khi mẹ của cô mất nhưng giờ ông lại vui trở lại rồi mỗi lần nhìn ông cô đơn ngồi trên chiếc xe lăn mà nhìn về bầu trời xa xăm, hình ảnh cô liêu đó khiến Lạc Băng nhói lòng..











Lạc Băng dần bỏ xuống những cố chấp trong lòng mà tiếp nhận Tô Tuyết Giao.



Chỉ là không ngờ đến....



Nghĩ đến chuyện ba của cô nếu biết được Tô Tuyết Giao phụ bạc chắc chắn ông sẽ rất đau lòng..



Mắt Lạc Băng cày xè trong lòng âm ĩ khó chịu vô cùng..



An Tử Song nhìn mà đau lòng, anh xoa lấy mi tâm của cô..



- Băng! giao chuyện này cho anh lo liệu được không?



Lạc Băng nhìn anh, An Tử Song hiểu được sự lo lắng trong mắt của cô.



Anh lại hỏi.



- Tin tưởng anh được không?



Lạc Băng hiểu chuyện ngoại tình của Tô Tuyết giao thì rất dễ xử lý.Dĩ nhiên ba của cô khi biết sự thật ít hay nhiều chắc chắn sẽ phải tổn thương nhưng chắc chắn ông sẽ buông bỏ được.Nhưng mấu chốt ở đây Tô Tuyết Giao liên quan tới An Bách Tôn. Sự việc nghiêm trọng hơn người đàn ông này lại đang là tình nghi đến vụ tai nạn của ba mẹ An Tử Song năm xưa..Cho nên anh mới muốn cô bình tĩnh và suy xét và giao tất cả cho anh lo liệu..



Lạc Băng đan tay mình vào tay anh, khẽ gật đầu..



- Dạ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK