• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cạch....



Nhưng lúc này Lạc Băng lại mở cửa đi ra, cô chùm chiếc khăn trên đầu, mặt còn hơi ngái ngủ.Làn da trắng mịn trên mặt hơi ửng hồng, hoàn toàn sạch sẽ không một chút son phấn nhưng lại vô cùng xinh đẹp như muốn hớp lấy hồn đối phương..



Bỗng nhiên thấy An Tử Song sắc mặt có chút dọa người đi xông xông vào khiến Lạc Băng tỉnh táo đi..



Cô khẽ hỏi..



- Anh tìm em sao? Xin lỗi em ngủ quên..



An Tử Song hít thở thật sâu, lúc này thân thể cô ẩn hiện dưới chiếc váy ngủ màu nude khoe làn da trắng muốt, đôi chân thon dài do ngâm nước khá lâu mà còn ửng hồng lên khiến cô càng mê người.



Một mặt lý trí thúc dục anh hãy chạm vào cô, một nửa còn lại vẫn khiến anh nhục trí sợ hãi.Anh đứng như tượng nhìn cô qua một lúc, âm thầm hít thở thật sâu mất mấy giây sau mới nhàn nhạt tìm được giọng nói.



- Lần sau em đừng ngâm mình trong nước lâu như vậy, sẽ bệnh đấy..



Tuy vẻ mặt của anh hơi ngây ngốc, lúc anh âm thầm quan sát Lạc Băng thì cô cũng đang rất nghiêm túc đánh giá anh.Đây là bộ dạng cô rất thích ngắm anh, toàn thân cao ngất,vóc dáng cao lớn được bao bọc bởi bộ quần áo ở nhà màu trắng.Mái tóc hơi rủ xuống nhưng đường nét tạc tượng kia không hề bị lu mờ mà còn có hương vị đàn ông ôn nhu mang một chút gì đó gần gũi khiến người ta muốn nhích lại gần hơn..



- Em biết rồi..



Lạc Băng thu lại ánh mắt có chút say đắm của mình, cô cầm lấy áo khoác bằng latin mỏng nằm trên giường khoác lên người.



Mà vừa rồi cô quên đem vào phòng tắm nên mới mặc phong phanh như vậy đi ra.



Chắc An Tử Song không nghĩ cô đang quyến rũ anh chứ?



- Em sấy tóc cho khô đi rồi chúng ta xuống dùng cơm.



Nói rồi anh xoay người ra khỏi phòng ngủ, Lạc Băng hơi bĩu môi, rồi xoay người tìm máy sấy tóc..



Lúc hai người xuống phòng ăn cơm, cô kéo ghế ngồi xuống lúc ngẩng đầu lên phát hiện An Tử Song kéo ghê ở đầu bàn bên kia ngồi đối diện cô.



Sao thế, làm gì mà né tránh cô thế này? Người đàn ông này rốt cuộc bị làm sao thế? Lạc Băng vắt óc nghĩ mãi mà không ra.



Cô cũng khá đói nên cũng không muốn quan tâm anh nữa. Trong lòng có chút mất mát cúi đầu nhìn qua món ăn rồi tự mình ăn.



Lúc người làm bê thức ăn ra mời bọn họ.



Lạc Băng nới ý thức là ngôi nhà này từ trên xuống dưới từ người giúp việc, quản gia hay phụ bếp đều là đàn ông.



Đúng vậy,kiếp trước cô cũng đã thấy qua nhưng vốn không quan tâm.Mà thật ra bên ngoài có rất nhiều lời đồn về An Tử Song nào máu lạnh vô tình, quái vật không tình người, chắc chắn là những người đã từng bị anh chỉnh đến chết đi sống lại truyền miệng nhau. Cũng một phần là do tính cách của An Tử Song.



Anh không bao giờ xuất hiện những nơi có tiệc tùng hay event lớn nhỏ nào. Sự bí ẩn của anh càng khiến người đời thêm tò mò, thêu dệt đủ thứ nhưng anh dường như không quan tâm..



Bởi vậy ai cũng rất sợ đắc tội với An Tử Song, ngoài những sự miêu tả về con người quái lạ của anh.Song song đó bên ngoài bọn họ còn nói anh không thích phụ nữ, các cấp lãnh đạo ở An Thị đều là nam.1



Nếu xuất hiện phụ nữ thì cũng chỉ ở phòng ban nhỏ và đặc biệt không nên xuất hiện trước mắt Chủ Tịch của bọn họ.Đã có nhiều phụ nữ không an phận muốn được nhìn thấy anh hay để anh nhìn đến kiếm cớ tiến gần đến anh đều bị cho nghỉ việc.



Bây giờ chỉ cần bước vào sảnh lớn của An Thị, lễ tân đứng hàng dài cũng là nam giới.



Bỗng nhiên Lạc Băng đối chiếu với lời đồn cảm thấy không sai lệch,chẳng phải ở An gia trên dưới đều là nam hết hay sao.



Hơi chớp nhẹ làn mi, sóng lưng bất giác thẳng tắp. Nếu kiếp trước cô không chứng kiến anh yêu cô đến muốn chết đi cùng cô chắc chắn cô cũng sẽ nghi ngờ giới tính của anh như bên ngoài ít nhiều đang đồn thổi.1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK