- Xin chào Louis rất vui vì lần trở lại này của cậu.
- Xin chào Ngài Harvey.
An Tử Song dùng tiếng Đức không mặn không nhạt đáp lại.1
Lúc còn du học Lạc Băng cũng có học qua Tiếng Đức nhưng không thành thạo như tiếng Anh.Lạc Băng cũng biết rõ ở Thụy Sĩ ngôn ngữ này chiếm đa số gần bảy mươi phần trăm. Không ngờ An Tử Song giao tiếp lại rất lưu loát, giọng đàn ông trầm ấm nghe vào rất êm tai.1
Harvey nhìn qua Lạc Băng.
- Đây là..?
Ông ta cười tươi nhìn Lạc Băng chăm chú.
An Tử Song nhẹ nhàng đáp.
- Vợ của Tôi, Lạc Băng.
Người đàn ông ồ lên một tiếng nói xin chào với cô, Lạc Băng cũng mỉm cười dùng tiếng Đức vài câu cơ bản chào hỏi ông ta.
An Tử Song nhìn cô, anh hơi cong môi ánh mắt mang vẻ tự hào không hề giấu giếm.
Thật ra cô nghe và nói không được nhiều với ngôn ngữ này.Cô nghe sơ qua dường như Harvey khen cô gì đó mà Lạc Băng dịch không ra nét mặt có chút buồn cười,khiến cho nụ cười trên môi An Tử Song sâu hơn.
Gió ngày càng lớn, sau màn chào hỏi Harvey cũng nhìn ra sắc mặt Lạc Băng vì lạnh có chút tái đi nên đưa ra ý tốt.
- Trời lạnh lắm chúng ta lên xe nhé..
Lúc này cơn gió lạnh buốt thổi qua, Lạc Băng rùn người che miệng ách xì một cái cũng chẳng còn tâm tư suy nghĩ chuyện khác..Lúc này Lạc Băng cảm thấy đầu mình đau hơn rồi nhưng không dám hé miệng với An Tử Song sợ anh lo lắng. Cô đoán chắc lần này anh qua phải ký hợp đồng gì đó rất lớn, thân vừa nhậm chức An phu nhân cô không cho phép bản thân mình được cản bước chân anh..1
An Tử Song nhạy bén phát hiện sắc mặt Lạc Băng không tốt.
Anh hỏi.
- Em không khỏe sao?
Lạc Băng nở nụ cười trấn an với anh, khẽ lắc đầu.
- Gió quá,vào xe là không sao.
An Tử Song nhận chiếc áo khoác từ Mark khoác lên vai Lạc Băng, ánh mắt có chạnh lòng.Nếu anh như những người đàn ông bình thường khác giờ phút này anh đã có thể ôm cô vào lòng mà sưởi ấm..1
Lạc Băng sao lại không nhận ra sự khổ sở trong lòng anh. Cô vội an ủi.
- Em không sao thật mà anh đừng lo lắng..
An Tử Song gật đầu, chậm rãi nói.
- Vào xe thôi em..
....
Nhưng lúc trở về căn Vila thuộc quyền sở hữu của An Tử Song.Cơ thể Lạc Băng từ lạnh bắt đầu chuyển sang nóng.Cô ảo nảo cảm thấy mình thật xui xẻo, lần đầu đặt chân đến Thụy Sỹ cô còn muốn du ngoạn khắp nơi cơ thể lại đổ bệnh là thế nào.1
Nếu An Tử Song biết cô đổ bệnh anh sẽ trì hoãn lễ ký kết hợp đồng vào trưa nay.Lạc Băng lúc này cảm thấy đầu đau lắm rồi,cô ngã người xuống giường,cố gắng vỗ nhẹ gương mặt cho có chút thần sắc.1
Lúc An Tử Song đi vào anh nhìn một bàn thức ăn còn để trên bàn, Lạc Băng dĩ nhiên chưa đụng đến mà lúc này cô đã nằm lên giường chùm chăn dường như rất buồn ngủ.
An Tử Song đi đến gần chỗ cô.
- Sao em không ăn một chút, đợi ký hợp đồng xong chúng ta sẽ dùng tiệc tối.
Lạc Băng khịt mũi nhẹ, cô cảm thấy luồng hơi mình phả ra nó nóng đến kinh hồn.
Lạc Băng gắng gượng nói
- Tử Song em hơi đau bụng..
Có chút ngại ngùng nói tiếp..
- Chắc Dì cả ghé thăm, chắc em không theo anh đến buổi lễ được rồi.1
Hàng chân mày An Tử Song hơi nhíu lại, anh chậm chạp tiếp thu lời cô qua mấy giây rốt cuộc cũng hiểu.
Nhưng sự lo lắng không hề tản ra..1
1