Anh hiện tại là một trong những chủ tịch trẻ tuổi nhất mà lại đem về bao nhiêu là thành công nhất định..
Trãi qua nửa ngày dày đặc những báo cáo những con số. Cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc, mọi người thở phào thay nhau ra khỏi phòng..
- Tử Song, Chú vừa đặt bàn ở nhà hàng Rose. Hôm nay chú cháu ta dùng một bữa với nhau nhé.
Trong phòng họp còn lại bốn người đàn ông. Ngoài An Tử Song và Tôn Lập người vừa lên tiếng chính là An Bách Tôn, người còn lại chính là trợ lý của ông ta. Đây là cuộc họp tổng bộ nên ông ta không thể vắng mặt..
An Tử Song vẫn điềm nhiên như nước.
Anh nhìn vào khuôn mặt xởi lởi của An Bách Tôn, chỉ nhàn nhạt nói.
- Hôm nay cháu có hẹn.
An Bách Tôn gật đầu cười cười..
- À..tại chú mới về nước vẫn còn lạ lẫm nhiều thứ với lại cũng lâu rồi chú cháu mình mới gặp nhau. Nên muốn cùng cháu làm vài ly đấy mà..Không sao, khi khác vậy
An Tử Song cũng không vạch trần ông ta, anh hơi cong môi.
- Chú mới xuống máy bay lại họp cả buổi sáng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.Mấy ngày tới lịch trình khá dày đặt cháu sẽ nói Mộ Lâm gửi lịch trình qua cho chú.Chú nên chú ý sức khỏe một chút.
An Tử Song tốt bụng nhắc nhở ông ta.
An Bách Tôn cười thầm trong lòng quả nhiên An Tử Song tin lời ông nói rằng mới xuống máy bay ngày hôm nay..
Ông gật đâu.
- Nghe lời cháu..
An Tử Song cũng cười, nụ cười nhạt vô cùng nhưng An Bách Tôn không thể nắm bắt cảm xúc của anh.
Hai người song song ra khỏi phòng.
- Tử Song..
Vừa ra khỏi thang máy Lạc Băng ngẩng đầu lên đã thấy An Tử Song.
Cô liền ngọt ngào gọi anh..
Lúc này trên tay Lạc Băng còn cầm khay đựng thức ăn.Đây là hình ảnh quen thuộc mấy ngày qua An Tử Song thường xuyên nhìn thấy..
Anh mỉm cười,khóe mắt len lõi tia hạnh phúc khó tả. Anh thả bước chân nhanh hơn đi đến chỗ Lạc Băng, nhanh tay cầm lấy khay thức ăn cũng như tay còn lại liền nắm lấy tay cô.
- Chúng ta vào trong thôi..
- Vâng..
Đây là lần đầu tiên An Bách Tôn gặp Lạc Băng với nhan sắc thế này cũng dễ hiểu vì sao Tô Triết và An Tử Song mê đắm..
Ông như tìm ra được chân lý mới với những tính toán sâu xa.Thấy An Tử Song nắm tay Lạc Băng có ý muốn lướt qua không có ý muốn giới thiệu với ông..
An Bách Tôn lại muốn chặn bước chân của hai người.
- Tử Song à, cháu không định giới thiệu cháu dâu với Chú ba sao?
Lời nói của ông ta thành công níu lấy bước chân của hai người họ. An Tử Song nhìn Lạc Băng anh hờ hững nói.
- Chú họ của anh, An Bách Tôn..
An Bách Tôn?
Cái tên này vừa thoát ra khỏi miệng An Tử Song, sắc mặt Lạc Băng có chút thay đổi nhưng thu hồi rất nhanh.
Cô nhẹ gật đầu nhìn qua An Bách Tôn..
- Chào chú, cháu là Lạc Băng..
An Bách Tôn thâm ý nhìn cô, ông ta cười.
- Chào cháu, quả nhiên bên ngoài cháu còn xinh đẹp hơn rất nhiều so với tạp chí.Hỏi sao Tử Song lại quyết lấy được cháu mà không bất chấp mọi thứ..
Lời ông ta úp mở muốn nhắc đến việc An Tử Song đã từng dùng hạ sách ép Lạc Thị vào đường cùng rồi thảy chiếc phao cứu sinh, điều kiện chính là để lấy cô gái này..
Ông ta đã từng nghĩ rằng An Tử Song cả đời này không có nhược điểm nào, không ngờ lại xuất hiện một Lạc Băng.
Đúng là ông trời có mắt mà, rõ ràng đang giúp ông ta.
Lac Băng làm sao không nghe ra hàm ý của ông ta.Cô không để An Tử Song trả lời, Lạc Băng đã dành nói trước xem như không hiểu ông ta nói gì.
- Cám ơn chú đã quá khen..
Cảm thấy Lạc Băng không quan tâm ý tứ cùa mình, An Bách Tôn có chút bực dọc, nụ cười đắc ý cũng nhạt dần..
An Tử Song nói với ông ta.
- Chú biết mà bất cứ chuyện gì cháu muốn cháu đều phải đạt được.Chẳng hạn như...
Anh cười lạnh khiến sắc mặt An Bách Tôn hơi thay đổi..
- Chẳng hạn như việc lấy vợ...
Nói rồi anh nhìn qua Lạc Băng..
- Mình vao thôi em..
Cũng chẳng rõ làm sao mà bất giác An Bách Tôn cảm thấy lời nói của An Tử Song có dụng ý gì đó..
Nhìn hai bóng lưng khuất sau cánh cửa, ánh mắt An Bách Tôn liền thay đổi đổi trở nên sắc lạnh đến đáng sợ..