• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tử Song anh ấy đang ở đâu? đưa tôi đến gặp anh ấy nhanh lên.



Sao anh có thể im lặng một mình đối mặt với nguy hiểm thế này. Nếu như anh xảy ra chuyện gì cô biết sống làm sao..



Kenvin vội trấn an Lạc Băng.



- Cô bình tĩnh một chút...



Ầm...ầm...ầm....ầm...ầm..



KenVin chưa kịp nói hết câu thì liên tiếp những tiếng nổ lớn kinh hoàng vang lên rung cả đất trời. Khói đen ở khu nhà phía trước nghi ngút, tiếng la hét thất thanh cùng tiếng đổ nát khiến toàn thân Lạc Băng run rẩy..



Cô lẩm bẩm cả giọng cũng run rẩy.



- Tử Song..Tử Song..



KenVin cũng tái mặt.



- Chủ Tịch còn ở trong đó, cô vịnh chắc vào..



Anh ta chỉ kịp nhắc nhở Lạc Băng, rồi vòng tay đánh tay lái, chạy nhanh về khu nhà đang bị ngọn lửa nhấn chìm..



Vừa đến nơi, Lạc Băng vội nhảy xuống xe nhìn ngón lửa quá lớn ở trước mắt. Khắp nơi đều vỡ vụn của đổ nát.



Lạc Băng run rẩy, lắc đầu trong sợ hãi..











- Tử Song anh ở đâu? Tử Song...Tử Song đừng làm em sợ mà....



Người người la hét điều động..



- Gọi cấp cứu, cứu hỏa nhanh lên Chủ Tịch còn ở trong đó.



Lạc Băng như rơi vào tuyệt vọng, cô thấy ngọn lửa kia như đang thiêu cháy chính bản thân mình. Nước mắt từ khi nào đã dàn dụa trên mặt.



Lạc Băng lắc đầu như người điên dại..



- Không...không...Tử Song anh không thể xảy ra chuyện được...Tử Song..



Lạc Băng mặc kệ khói bay mù mịt cùng ngọn lửa ngày càng cháy dữ dội phía trước cứ thế lao vào tòa nhà. May mắn lúc này KenVin bắt lấy cô kịp thời ngăn lại.



- Trong đó hiện rất nguy hiểm, cô không được vào.



- Buông ra.. tôi bảo anh buông tôi ra...Tử Song anh ấy còn trong đó...Buông tôi ra....



Lạc Băng vùng vẫy trong vô vọng, sức lực của cô nào làm khó được Kevin nhưng anh ta không dám mạnh tay chỉ dám khuyên nhủ..



- Chúng tôi sẽ cho người vào cứu hộ nhưng cô không được vào. Nếu cô xảy ra chuyện gì Tôi ăn nói thế nào với Chủ Tịch..



Xe cứu hộ và cả xe cấp cứu rất nhanh đã nối đuôi nhau đến. Nhà máy nhốn nháo cả lên. Phóng viên cũng bắt đầu có mặt đưa tin..











- Tôi bảo anh buông tôi ra...buông ra... tôi muốn vào đó....Tử Song...Tử Song anh ấy còn ở trong đó mà..



Lạc Băng bắt đầu mất bình tĩnh quơ quàng mà cố dùng sức đánh lên người KenVin. Giờ phút này cô chỉ muốn thoát khỏi sự can ngăn của Kenvin chạy vào trong xem An Tử Song ra sao. Đứng bên ngoài tận mắt nhìn ngọn lửa tử thần kia khiến cả thân xác và trái tim của cô cũng như đang bị thiêu rụi mất rồi.



KenVin đứng yên chịu trận nhưng quyết không buông cô ra. Sắc mặt anh ta vô cùng khó coi nhìn Lạc Băng sụp đổ ngã quỵ xuống mà nức nở..



- Chủ Tịch kìa, chủ Tịch đúng không?



Lúc này bên cứu hộ cõng trên lưng một người đàn ông cao lớn nhưng mặt mũi bị bỏng nặng không nhìn ra được dung mạo anh ta. Nếu trên người anh ta không mặc bộ quần áo lúc An Tử Song đến đây mặc thì có lẽ chẳng ai biết đó có phải là An Tử Song hay không?



Lạc Băng vội vàng đứng lên chạy đến bên chỗ người đàn ông nhưng mà anh ta đã bị đưa lên xe cấp cứu mà bọn họ nhanh chóng gập cửa lại không cho cô lên.



- Xin lỗi anh ấy bị thương rất nặng chúng tôi phải cấp cứu ngay..



- Để tôi lên cùng anh ấy...tôi cầu xin các người mà...



- Không được, vết bỏng toàn thân rất nặng có nguy cơ nhiễm trùng cao. Phiền cô đi xe khác.



Xe cấp cứu nhanh chóng rời đi mặc kệ cô van nài.



Lạc Băng hớt hãi kéo tay kenVin..



- Nhanh.. đưa tôi đến bệnh viện..



Lúc này trong đống đổ nát khói lửa kia còn có cứu ra thêm hai người đàn ông. Lần này Lạc Băng nhìn rất rõ mặt họ không phải là An Tử Song cho nên tâm can của cô đều đặt vào người đàn ông lên xe cấp cứu trước đó..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK