Vào giờ Dậu năm khắc, đúng lúc đoàn người của Hoắc Giác đi qua cổng thành, một tên thám tử lặng lẽ rời khỏi cổng thành, đi về phủ Tham nghị.
Trong phủ Tham nghị, Lăng Nhược Phàm mặc áo gấm trắng thêu vàng, tay cầm một cuốn binh thư, ngồi yên lặng trong thư phòng, mỉm cười nghe trợ tá báo cáo tình hình ở Nam Thiệu.
Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tên thám tử bước vào, chắp tay cung kính nói: “Đại nhân, vừa rồi có một đoàn thương nhân bán rượu đi vào từ ngoại thành. Thuộc hạ thấy không có gì bất thường, chỉ là hiện tại đang là thời điểm đặc biệt nên muốn báo cáo cho đại nhân một tiếng.”
Lăng Nhược Phàm đặt cuốn binh thư xuống, gương mặt anh tuấn thanh tú nở một nụ cười nho nhã, nói: “Các ngươi đã biết mấy ngày này là thời điểm đặc biệt thì cũng nên biết phải làm thế nào.”
Tên thám tử nghe vậy lập tức nghiêm mặt lại, nói: “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.”
Mấy trợ tá của phủ Tham nghị nghe thấy lời Lăng Nhược Phàm, trong lòng đều run sợ.
Trong hai tháng qua, những người từ nơi khác đến Thanh Châu, kẻ chết thì chết, kẻ mất tích thì mất tích, tất cả đều do vị Tả Tham nghị ôn văn nhã nhặn trước mặt này ra lệnh diệt khẩu.
Thủ đoạn này quả thực là tàn nhẫn độc ác.
Hiện tại Thanh Châu dưới sự kiểm soát của Lăng đại nhân và Tần Tướng quân đã vững như thành đồng, hơn nữa động tĩnh ở Nam Thiệu được giấu kín, hầu như chẳng ai có thể phát hiện ra điều bất thường, cần gì phải đuổi tận giết cùng như vậy?
Dù sao những người đó cũng chỉ là dân thường tay trói gà không chặt mà thôi!
Mấy người trong lòng nghĩ Lăng Nhược Phàm thủ đoạn tàn độc, nhưng trên mặt vẫn nịnh nọt khen ngợi hắn ta anh minh.
Lăng Nhược Phàm vẫn giữ vẻ ôn văn nhã nhặn, nói: “Qua vài ngày nữa, quân Nam Thiệu sẽ có hành động, lúc này dù chỉ là một con muỗi bay vào cũng phải bày sẵn thế trận. Những năm qua, tên điên Chử Ngộ đã gây khó dễ cho Tần Tướng quân không ít lần, muốn quân đội Thanh Châu hoàn toàn rơi vào tay chúng ta, Chử Ngộ không thể để lại, lần này hợp tác với Nam Thiệu, cũng là vì binh mã của Thanh Châu.”
Lăng Nhược Phàm nhìn họ, mỉm cười nói: “Các vị nên biết, lúc này không phải là lúc nương tay.”
Các trợ tá tất nhiên đều vâng dạ, lại liên tục ca ngợi Lăng Nhược Phàm. Đến khi họ rời khỏi thư phòng, nụ cười trên mặt Lăng Nhược Phàm lập tức biến mất.
“Một lũ rắn chuột, không có chút can đảm mà còn mơ tưởng đến phú quý ngất trời!”
Hắn ta khẽ bĩu môi, cầm một chiếc quạt xếp rồi ra khỏi thư phòng, nói với tùy tùng bên cạnh: “Đến phủ Tướng quân.”
Trong phủ Tướng quân, Tần Vưu nghe người hầu báo Lăng Nhược Phàm đến, vội vã vỗ vỗ vào đùi tiểu thiếp xinh đẹp, nói: “Ra ngoài đi, lão gia nhà nàng có chính sự cần phải làm.”
Tiểu thiếp đó liếc nhìn ông ta một cái đầy oán trách, ánh mắt đong đưa, quyến rũ mê người.
Nhìn đến mức Tần Vưu ngứa ngáy khó chịu, nhưng biết Lăng Nhược Phàm cũng giống như cha hắn ta, không chịu được người khác lười biếng, vẫn phải nhịn xuống, cười híp mắt nói: “Đến giường ở phòng Đông chờ ta, ta ở đây không lâu đâu.”
Nói xong, Tần Vưu chỉnh trang quần áo, nở một nụ cười ôn hòa, rồi ra cửa đón tiếp Lăng Nhược Phàm.
Vừa mới đi đến hành lang thì thấy một công tử áo trắng thong thả đi tới. Người đó đội mũ bạch ngọc, tay cầm quạt xếp, vẻ mặt ôn văn nhã nhặn, rõ ràng là dáng vẻ của một quân tử đoan chính.
Tần Vưu khẽ híp mắt không để lộ dấu vết.
Cách hành xử của Lăng Nhược Phàm này càng ngày càng giống Đại công tử Vệ Triệt của Vệ gia năm xưa.
Lăng Thủ phụ miệng nói coi thường Vệ gia, nhưng khi bồi dưỡng nhi tử mình, lại hoàn toàn đi theo khuôn mẫu của Vệ Triệt. Từ trang phục đến cử chỉ ăn nói, giống như muốn sao chép ra một Vệ Triệt khác vậy.
Thế gia liên kết với nhau, Tần Vưu là phò mã tài giỏi của tộc trưởng họ Vương, khi xưa chính nhờ mối quan hệ giữa họ Vương và họ Vệ mà ông ta mới thuận lợi vào được quân đội Thanh Châu, tiến thẳng đến dưới trướng Hoắc Diễm.
Ngày xưa mấy đứa trẻ Vệ gia gặp ông ta đều cung kính gọi một tiếng “Tần thúc”.
Ngay cả Vệ Đại công tử Vệ Triệt nổi danh Thanh Châu cũng tôn trọng ông ta từ tận đáy lòng.
Lăng Nhược Phàm bề ngoài cũng tỏ vẻ tôn trọng ông ta, nhưng sau lưng lại giống như cha hắn ta, đều chỉ coi ông ta như một con chó săn mà thôi!
Cho nên nói, đồ rởm thì vẫn là đồ rởm, dù bề ngoài Lăng Nhược Phàm có giả vờ giống đến đâu, bên trong vẫn giống như cha hắn ta, là một kẻ ngụy quân tử kiêu ngạo hư vinh.
Tần Vưu nghĩ ngợi trăm chiều, nhanh chóng tiến lên trước mặt Lăng Nhược Phàm, thân thiết nói: “Hiền điệt muốn đến phủ Tướng quân, sao không sai người nói trước một tiếng? Như vậy ta cũng có thể chuẩn bị ít rượu thịt, hai thúc cháu mình tâm sự cho thoải mái.”
Vừa nói vừa ôn hòa dẫn Lăng Nhược Phàm vào thư phòng, cửa vừa đóng lại, Lăng Nhược Phàm đã đi thẳng vào vấn đề: “Qua sáu ngày nữa sẽ đến ngày hẹn với Nam Thiệu. Tần Tướng quân, người của Chử Ngộ đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tần Vưu tự nhận mình với Lăng Nhược Phàm là tình thúc cháu, nhưng Lăng Nhược Phàm luôn gọi ông ta là Tần Tướng quân, ngoài khách sáo ra còn có thêm vài phần xa cách.
Tần Vưu không để ý, dù sao việc luồn cúi đã trở thành chuyện cưỡi xe nhẹ đi đường quen với ông ta từ lâu.
Lúc này nghe lời Lăng Nhược Phàm, bèn cười nói: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chử Anh, nghĩa tử được Chử Ngộ tỉ mỉ bồi dưỡng đã sớm đầu quân cho ta, sau sáu ngày nữa, chỉ cần Chử Ngộ xuất chiến, Chử Anh sẽ tìm cơ hội ra tay. Trên chiến trường, đao kiếm vô tình, xảy ra chút ngoài ý muốn chẳng phải rất bình thường sao? Hiền điệt cứ yên tâm, chuyện trên chiến trường ta đã nắm chắc.”
“Chử Anh đó thật sự đáng tin cậy chứ?”
Tần Vưu liên tục gật đầu: “Khi xưa hắn ta lén lút đi sòng bạc ngầm thua hết hai nghìn lạng bạc, bị Chử Ngộ biết được, đánh ngay năm mươi roi quân, còn bắt hắn ta tự nghĩ cách trả nợ cờ bạc. Sau đó món nợ đó là ta thấy không đành lòng, âm thầm đưa ngân phiếu cho hắn ta trả hết. Nếu không thì chức vụ trong quân của hắn ta cũng bị cách chức rồi! Cha con họ sớm đã xa cách vì chuyện này, chỉ cần Chử Ngộ chết đi, binh quyền trong tay ông ta sẽ về tay Chử Anh. Thử hỏi ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ như vậy?”
Muốn lợi dụng được người khác, không ngoài một số thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ, Tần Vưu chỉ cần dùng chút mưu kế nhỏ là đã dễ dàng khiến Chử Anh trở thành người của ông ta. Về điều này, ông ta còn khá tự đắc.
Lăng Nhược Phàm từng gặp Chử Anh vài lần, trong ấn tượng nhớ đó là người láu cá, không có chút khí phách nào của quân nhân, cả ngày chỉ thích chơi bời lêu lổng, cũng không biết Chử Ngộ cương trực anh vũ vì sao lại nhận hắn ta làm nghĩa tử.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu người này là người trọng tình nghĩa, làm sao có thể bị bọn họ lợi dụng?
Người đời đều tham, tham quyền, tham tiền, tham sắc.
Chỉ cần trong lòng có lòng tham, là có thể bị người khác lợi dụng.
Tần Vưu trước mặt chẳng phải như vậy sao?
Hoắc lão tướng quân có ân huệ nâng đỡ ông ta, bảy năm trước, lão tướng quân lên chiến trường nghênh địch, nếu không phải vì mấy mũi tên từ phía sau, làm sao có thể chết nhanh như vậy?
Người bắn mấy mũi tên đó khi xưa, chẳng phải là người trước mặt này sao?
***
Giờ Tý ba khắc, chính là lúc say giấc nồng.
Vài người áo đen trèo qua tường khách điếm, vào hậu viện. Hôm nay mây đen che trăng, hậu viện này lại tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón.
Nhưng dù sao những người áo đen đó cũng đã được huấn luyện bài bản, nhanh chóng phân biệt được phương hướng, lặng lẽ không tiếng động tiến về phía cổng chính.
Chỉ là người còn chưa đến gần cánh cửa đã khóa kia, bốn phía bỗng nhiên “vút vút” bay đến mấy chiếc kim nhỏ như lông trâu.
Đầu cây kim nhỏ lóe lên ánh sáng xanh lam u ám, nhìn là biết đã tẩm thuốc độc.
Đám người áo đen nghe thấy động tĩnh, cong người nhảy lên, những chiếc kim bay sượt qua da đầu. Mấy người vừa mới rơi xuống đất, đang định tìm kẻ ám toán mình, xung quanh đột nhiên xuất hiện hơn mười người, vây bọn chúng vào giữa.
Tất nhiên đám người áo đen biết thương nhân từ bên ngoài đi buôn bán, sẽ mang theo một số hộ vệ biết võ công. Bọn chúng tự cho mình võ công cao cường, cũng không coi những hộ vệ này ra gì, xông lên giao đấu với họ.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc vài hơi thở, đám người áo đen đã phát hiện ra điều bất thường.
Võ công của những người này hoàn toàn không kém bọn chúng, thậm chí có thể nói là còn giỏi hơn bọn chúng! Mấy người liếc nhìn nhau, đã nảy sinh ý định rút lui.
Nhưng đã đến đây rồi, làm sao có thể dễ dàng bỏ chạy được?
Chẳng mấy chốc, năm tên áo đen đã bị trói chặt.
Thẩm Thính cầm đuốc, sai người lột mặt nạ của chúng xuống, nói: “Tháo hàm của chúng ra, đừng để chúng uống thuốc độc tự vẫn. Những tên này còn phải giữ lại làm quà cho Lăng Nhược Phàm. Đồ Chủy, ngươi thức đêm làm mặt nạ da, đến sáng sắp xếp người giả dạng bọn chúng, quay về phủ Tham nghị.”
Nam nhân nhu mì có tên “Đồ Chủy” dịu dàng dạ một tiếng, ngồi xuống xem miệng một tên áo đen, cười cười nói: “Trong kẽ răng còn chẳng có túi thuốc độc, có lẽ nghĩ rằng có thể dễ dàng giết chết chúng ta.”
Thẩm Thính nghe vậy thì cười lạnh, bước lên đạp vào tay tên áo đen, dùng sức nghiền nát, chỉ nghe “rắc” một tiếng, mấy ngón tay cùng gãy vụn.
“Giết người cho chủ tử của ngươi nhiều quá, có phải cho rằng ai cũng là kiến hôi, vung tay chém xuống là có thể dễ dàng lấy mạng người không?” Thẩm Thính đưa đuốc đến gần mặt tên áo đen: “Yên tâm, rất nhanh thôi các ngươi sẽ biết cảm giác của người làm đao thớt, mình làm cá thịt.”
Nói xong, không quan tâm đến vẻ mặt kinh hoàng của tên áo đen, đứng dậy, nhìn quanh một vòng, nói: “Mang người xuống, đừng làm phiền công tử và phu nhân.”
Khi hậu viện đã trở lại bình thường, Thẩm Thính dập tắt ngọn đuốc, đẩy cửa vào đại sảnh tầng một, nói với chưởng quỹ khách điếm: “Thập Thất thúc, người đã được xử lý xong.”
Hoàng Thập Thất hơi gật đầu, nói: “Giờ Dần ngươi còn phải về doanh trại bảo vệ Chử Tướng quân, mau đi nghỉ một lát, tiểu công tử đã có ta trông nom.”
Hoắc Diễm làm người trượng nghĩa, từ trước khi trở thành du hiệp, đã có không ít người theo ông ấy, Hoàng Thập Thất là một trong số đó.
Những người làm việc trong khách điếm đều là con cháu của huynh đệ khi xưa, ẩn náu ở đây, cũng chỉ để chờ ngày báo thù cho Hoắc Tướng quân.
Sau khi Thẩm Thính rời đi, Hoàng Thập Thất ngồi trên chiếc ghế xích đu gỗ hoàng hoa lê, chậm rãi nói với căn phòng tối đen: “Tướng quân à, tiểu công tử đã về rồi, ngài hãy kiên nhẫn chờ thêm, những kẻ đã hại ngài, sẽ sớm xuống dưới đó cùng ngài…”
***
Chuyện ồn ào xảy ra trong khách điếm đêm qua, tất nhiên Khương Lê không hay biết gì, đêm qua khóc đến mệt mỏi, nàng cuộn mình trong lòng Hoắc Giác rồi ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra, trời đã sáng tỏ, lang quân đã ôm nàng ngủ cả đêm không còn ở trong phòng nữa.
Vân Chu vào rửa mặt cho nàng, thấy mắt nàng hơi sưng, bèn hỏi: “Hôm qua phu nhân ngủ không ngon sao?”
Vừa dứt lời, nàng ấy lại nhớ ra đêm qua hậu viện ồn ào như vậy mà không đánh thức được phu nhân, chắc phu nhân ngủ khá say.
Quả nhiên ngay sau đó, thấy phu nhân lắc đầu nói: “Rất tốt.”
Vậy tại sao mắt lại sưng?
Còn có vẻ hơi ngẩn ngơ, dường như có chút buồn bã.
Vân Chu lại nhìn Khương Lê một cái, tỉ mỉ nhớ lại sắc mặt của công tử khi ra cửa sáng nay, vẫn lãnh đạm như trước, nghĩ lại đêm qua chắc hai người không cãi nhau.
Lúc này Vân Chu thật sự vô cùng nhớ Đào Chu, nếu Đào Chu tỷ ở đây thì tốt rồi, chắc chắn tỷ ấy sẽ biết rốt cuộc phu nhân có chuyện gì.
Bản thân nàng ấy từ nhỏ đã không tim không phá»i, thô ká»ch, suy nghÄ© hoàn toàn không sắc bén. Còn Tá» Tùng lại là ngÆ°á»i ít nói, bình thÆ°á»ng chá» thích nghiên cứu các loại ám khí, càng không thá» nói ra Äược ngá»n ngành.
Äang nghÄ© nhÆ° váºy, bá»ng bên ngoài cá»a truyá»n Äến tiếng bÆ°á»c chân rất nhẹ.
Chẳng mấy chá»c Äã thấy Hoắc Giác Äẩy cá»a bÆ°á»c vào.
Vân Chu láºp tức thá» phào nhẹ nhõm, công tá» Äã vá», ắt hẳn phu nhân sẽ không buá»n nữa.
Vá» tiá»u phu nhân nhà nàng ấy vá»n hay cÆ°á»i, ngay cả Vân Chu thô ká»ch cÅ©ng nhìn ra Äược, khi công tá» vá», phu nhân sẽ cÆ°á»i ngá»t ngào hÆ¡n bất cứ lúc nào.
Vân Chu nghÄ© không sai chút nào, Hoắc Giác vừa má»i vào, KhÆ°Æ¡ng Lê Äã láºp tức Äứng dáºy, cÆ°á»i nói: “Hoắc Giác, chàng Äi Äâu váºy?”
Hoắc Giác Äặt mấy gói giấy dầu trên bàn xuá»ng, tiến lên nháºn lấy lược từ tay Vân Chu, nói: “Mua cho nàng vài món Än vặt của Thanh Châu, Äá»u là những món ta thích Än lúc nhá».”
Äêm qua vá» tiá»u nÆ°Æ¡ng tá» này khóc tháºt sá»± có chút dữ dá»i, Hoắc Giác không biết làm sao, chá» có thá» vắt óc ká» cho nàng nghe những chuyá»n thú vá» thá»i thÆ¡ ấu, Äá» ngÄn những giá»t nÆ°á»c mắt kia của nàng.
Lúc thì ká» chuyá»n ông ngoại làm thế nào Äá» lừa Äược hắn vào doanh trại làm tiá»u binh, rá»i trong Äêm khuya nghe những binh lính ká» chuyá»n hạ lÆ°u ra sao.
Lúc lại ká» hắn thèm Äá» Än bên ngoài cỡ nào, làm sao cùng Thẩm Thính và Hạ Giác bá»a cá» lén chạy ra ngoài phủ mua Äá» Än.
Những chuyá»n xÆ°a này Äá»i vá»i Hoắc Giác mà nói, Äã là chuyá»n từ rất lâu rá»i.
Hắn từng tÆ°á»ng những chuyá»n Äó Äã bá» thá»i gian mài mòn Äến phai má» không rõ, không ngá», lúc này nhá» lại, ngay cả chi tiết nhá» nhất cÅ©ng hiá»n lên rõ má»n má»t trÆ°á»c mắt.
DÆ°á»ng nhÆ° những ngày vô lo vô nghÄ© ấy chÆ°a từng xa rá»i, và cáºu thiếu niên Hoắc Giác má»t lòng muá»n kế thừa những gì ông ngoại truyá»n xuá»ng, làm má»t Äại tÆ°á»ng quân, cÅ©ng chÆ°a từng biến mất.
Tuy Äêm qua KhÆ°Æ¡ng Lê Äã rÆ¡i không ít nÆ°á»c mắt, nhÆ°ng nàng vẫn luôn nhá» rõ những lá»i Hoắc Giác nói.
Lúc này nghe hắn nói mua Äá» Än sáng vá», vô thức há»i ngay: “Có phải cháo ngá»t(*), bánh dầu xoắn, bánh bao chiên cá mà chàng nói Äêm qua không?”
(*)Tên trÆ°á»c là “Thiêm mạt nhi”, là má»t loại cháo mặn truyá»n thá»ng phá» biến á» Tá» Nam, Äược gá»i là ngá»t vì ý nghÄ©a “sau Äắng là ngá»t” do xuất thân là cháo cứu trợ trong triá»u Minh – Thanh.
Hoắc Giác nhẹ nhàng “Ừm” má»t tiếng.
KhÆ°Æ¡ng Lê láºp tức có tinh thần, vừa chải tóc xong bèn Äi qua xé giấy dầu ra, má»t mùi hÆ°Æ¡ng hành phi dầu thoang thoảng bay Äến.
KhÆ°Æ¡ng Lê cắn má»t miếng bánh dầu xoắn, vá» ngoài giòn rụm, nhân bên trong má»m thÆ¡m, quả thá»±c là ngon tuyá»t.
Nàng xé má»t miếng nhá», Äút vào miá»ng Hoắc Giác, nói: “Khi công viá»c của chàng xong, chúng ta sẽ ra phá», Än thá»a thích tất cả những món chàng thích Än ngày xÆ°a.”
Hoắc Giác Äã quen vá»i viá»c Äược KhÆ°Æ¡ng Lê Äút cho Än, rất hợp tác má» miá»ng, nếm món Än quen thuá»c từ thuá» nhá», nhìn Äôi mắt trong trẻo của tiá»u nÆ°Æ¡ng tá» nhà mình.
Bá»ng nhiên cảm thấy, Thanh Châu này vẫn là Thanh Châu khi ấy.
***
Hai ngÆ°á»i Än sáng xong, Hoắc Giác dẫn KhÆ°Æ¡ng Lê Äến Thanh Vân quán.
Thanh Vân quán là nÆ¡i bà ngoại Hoắc Giác từng tu Äạo, sau khi thê tá» qua Äá»i, Hoắc Diá» m thÆ°á»ng hay Äến Äạo quán này, Hoắc Giác thuá» nhá» cÅ©ng thÆ°á»ng Äến.
Quán chủ Äạo quán vẫn là Ân Äạo trÆ°á»ng nÄm xÆ°a, thấy bóng dáng hai ngÆ°á»i, bà ấy cÅ©ng không ngạc nhiên, chá» cÆ°á»i nói: “Sáng nay chim khách hót trên cành, bần Äạo Äã biết có khách quý sẽ Äến.”
Hoắc Giác khẽ cÆ°á»i, chắp tay thi lá» , nói: “Nhiá»u nÄm không gặp, Äa tạ Äạo trÆ°á»ng vẫn còn nhá» tiá»u tá».”
Ân Äạo trÆ°á»ng vá»n là sÆ° muá»i của bà ngoại Hoắc Giác, sau khi bà ngoại xuất giá, má»i lần xuá»ng núi Äá»u Äến phủ TÆ°á»ng quân.
Hoắc Giác thuá» nhá» cÅ©ng từng gặp vá» Äạo trÆ°á»ng này vài lần, lúc Äó hắn còn nhá», tính tình hoạt bát, gặp ai cÅ©ng có thá» nói vài câu. Lần nào Ân Äạo trÆ°á»ng gặp hắn, Äá»u thích gá»i hắn là “tiá»u tá»”.
Ân Äạo trÆ°á»ng nhìn Hoắc Giác, cÆ°á»i nói: “Từ nhá» cháu Äã giá»ng sÆ° tá»·, qua hai mÆ°Æ¡i nÄm nữa, bần Äạo vẫn có thá» nháºn ra cháu ngay.”
Nói xong thì nhìn sang KhÆ°Æ¡ng Lê, ánh mắt ôn hòa, nói: “Cháu chính là A Lê?”
Vá» Äạo trÆ°á»ng trÆ°á»c mặt mặc Äạo bào màu tím nhạt, mái tóc bạc Äược búi thành búi Äạo sÄ© bằng trâm gá» giản dá», gÆ°Æ¡ng mặt hiá»n từ.
KhÆ°Æ¡ng Lê lá»n từng này, vẫn là lần Äầu tiên nói chuyá»n vá»i Äạo trÆ°á»ng tiên phong Äạo cá»t nhÆ° váºy, vá»i vàng gáºt Äầu, nói: “Vâng, Äạo trÆ°á»ng, tên ta là KhÆ°Æ¡ng Lê.”
Ân Äạo trÆ°á»ng tá» má» quan sát ÄÆ°á»ng nét gÆ°Æ¡ng mặt của nàng, rá»i gáºt Äầu cÆ°á»i, nói: “Là cô nÆ°Æ¡ng mắt sáng tâm thiá»n.”
KhÆ°Æ¡ng Lê bất ngá» Äược Ân Äạo trÆ°á»ng khen ngợi, trong lòng còn hÆ¡i ngượng ngùng, vá»i lén nhìn vá» phía Hoắc Giác, chá» thấy vá» lang quân của mình khẽ má»m cÆ°á»i gáºt Äầu, dáng vẻ giá»ng nhÆ° Äang nói: Äạo trÆ°á»ng nói Äúng lắm, A Lê nhà ta quả tháºt là cô nÆ°Æ¡ng tá»t, mắt sáng tâm thiá»n.
Ân Äạo trÆ°á»ng thấy Äôi tiá»u phu thê nhìn nhau má»m cÆ°á»i, ná»i lo lắng ẩn sâu trong Äáy mắt láºp tức tan thành mây khói.
Mấy tháng trÆ°á»c bà ấy nháºn Äược thÆ° của PhÆ°Æ¡ng Tá»± Äá»ng, nói tiá»u tá» Vá» gia này Äang bá» tâm ma quấn thân. NhÆ°ng giá» nhìn hắn, tâm tình ôn hòa, Äôi mắt trong sáng, chẳng thấy dáng vẻ bá» tâm ma quấn thân Äâu cả.
“Äã Äến rá»i thì vào thắp hÆ°Æ¡ng bái tá» tiên Äi!” Ân Äạo trÆ°á»ng cÆ°á»i nói vá»i há».
Sắc mặt Hoắc Giác hÆ¡i nghiêm lại, nói: “Äa tạ Äạo trÆ°á»ng, Cẩn và ná»i tá» xin tuân má»nh.”
Nói xong, bèn Äi theo Ân Äạo trÆ°á»ng vào má»t gian tá»nh thất á» góc.
Bảy nÄm trÆ°á»c, biá»n lá»a ngút trá»i Äã thiêu rụi Hoắc gia và Vá» gia thành tro bụi.
Ngày hôm Äó, trong biết bao vòng vây của vô sá» quan binh, vẫn có không ít dân chúng Thanh Châu xông vào cứu ngÆ°á»i.
Äáng tiếc thay, Äừng nói là ngÆ°á»i, ngay cả linh bài tá» tiên trong từ ÄÆ°á»ng cÅ©ng không cứu Äược.
Những linh bài hiá»n giá» cất giữ trong tá»nh thất của Thanh Vân quán, Äá»u là do sau này dân Thanh Châu lén lút khắc lại, mang Äến Äạo quán.
NhÆ°ng dân chúng làm sao biết Äược danh sách tá»c nhân dài dằng dặc của Vá» gia, nên hiá»n tại thá» phụng trong quán cÅ©ng chá» có lác Äác khoảng hÆ¡n mÆ°á»i vá».
Linh bài ông bà ná»i, ông bà ngoại, cha mẹ và Äại ca của Hoắc Giác Äá»u á» trong Äó.
“Ban Äầu dân chúng còn làm cả của cháu và Äại nÆ°Æ¡ng tá», bần Äạo nháºn Äược thÆ° của PhÆ°Æ¡ng thần y thì Äã lấy linh bài của hai cháu xuá»ng rá»i. Hôm nay trong quán ngoài các cháu ra không có ngÆ°á»i ngoài nào, Äừng lo bá» quấy rầy.” Ân Äạo trÆ°á»ng nói xong thì Äi ra khá»i tá»nh thất.
Ân Äạo trÆ°á»ng vừa Äi, KhÆ°Æ¡ng Lê Äã tiến lên nắm tay Hoắc Giác.
Hoắc Giác thu há»i ánh mắt từ những tấm linh bài, nghiêng Äầu nhìn KhÆ°Æ¡ng Lê, dá»u dàng nói: “A Lê, ta ÄÆ°a nàng Äi gặp ngÆ°á»i thân của ta.”
***
Gió thu vi vu, cây cá»i trên núi bá» gió thá»i qua xào xạc, trong rừng sâu vá»ng lại tiếng chim hót, suá»i chảy róc rách.
Sau khi ra khá»i tá»nh thất, Hoắc Giác nói vá»i KhÆ°Æ¡ng Lê: “Vài ngày nữa, e là Thanh Châu sẽ có chiến sá»±. Vân Chu và Tá» Tùng sẽ á» lại Thanh Vân quán vá»i nàng, Äợi khi chiến sá»± kết thúc, ta sẽ vá» Äón nàng, dẫn nàng Äi nếm thá» rượu Thanh Châu của chúng ta.”
Hắn nói chuyá»n không nhanh không cháºm, sắc mặt cÅ©ng bình thản, dÆ°á»ng nhÆ° cuá»c chiến sắp xảy ra trÆ°á»c mắt, Äá»i vá»i hắn, cÅ©ng chá» là chuyá»n nhá».
Dù trong lòng lo lắng, KhÆ°Æ¡ng Lê cÅ©ng không há»i hắn Äá»nh Äi Äâu làm gì, chá» dá»u dàng cÆ°á»i nói: “Váºy chàng nhá» Äấy, dù thế nào cÅ©ng phải vá» Äón ta an toàn vẹn nguyên, nếu không, ta sẽ không tha cho chàng Äâu.”
Hoắc Giác nhìn nàng, cúi Äầu khẽ chạm vào má nàng, thấp giá»ng nói: “Ta nghe lá»i phu nhân.”
Thá»i gian thoáng chá»c Äã trôi qua vài ngày, ngày mÆ°á»i má»t tháng mÆ°á»i, má»i sáng sá»m KhÆ°Æ¡ng Lê Äã cùng Vân Chu, Tá» Tùng vào rừng sâu hái quả mùa thu.
Những quả lê vàng óng treo Äầy cành, KhÆ°Æ¡ng Lê hái Äầy má»t giá», nói vá»i hai ngÆ°á»i há»: “Trá»i thu hanh khô, chúng ta làm ít nÆ°á»c lê thu cho công tá». NÆ°á»c lê thu dá» làm, vài ngày nữa công tá» vá» vừa hay có uá»ng luôn.”
Nói xong, nàng khẽ nhíu mày, nhìn vá» tÆ°á»ng thành phía Nam.
Không biết bây giá» Hoắc Giác thế nào rá»i, má»i viá»c á» biên quan có suôn sẻ không?
Lo lắng má»t lúc, KhÆ°Æ¡ng Lê thu há»i ánh mắt, khẽ lắc Äầu, Hoắc Giác Äã nói vài ngày nữa sẽ vá» Äón nàng, váºy chắc chắn sẽ vá», nàng cứ yên tâm Äợi là Äược.
Những lá»i hắn nói, nàng chÆ°a bao giá» nghi ngá» cả.
“Äi thôi.” KhÆ°Æ¡ng Lê má»m cÆ°á»i vá»i Vân Chu, Tá» Tùng: “Chúng ta vá» Äạo quán, mấy ngày này e là sẽ không Äược yên á»n lắm, chúng ta Äừng ra ngoài, cứ á» yên trong Äạo quán.”
Vân Chu vá»i vàng dạ má»t tiếng, nói: “Phu nhân yên tâm, công tá» võ công cao cÆ°á»ng, còn có thiếu trại chủ và ngÆ°á»i của trại Bạch Thủy, nhất Äá»nh sẽ bình an trá» vá».”
KhÆ°Æ¡ng Lê biết Vân Chu Äang an ủi mình, khẽ “Ừm” má»t tiếng. Ba chủ tá» xách Äầy giá» lê, Äi vá» phía Äạo quán.
Äêm Äó, Hoắc Giác và Chá» Ngá» cùng leo lên tÆ°á»ng thành.
Ngoài tÆ°á»ng thành cát vàng má»t mù, gió thu thá»i qua chân tÆ°á»ng, cuá»n lên má»t tráºn bụi cát trong Äêm tÄ©nh má»ch.
Nếu không biết trÆ°á»c quân Nam Thiá»u sẽ Äá»t kích, Äêm nhÆ° thế này, giá»ng há»t vô sá» Äêm trÆ°á»c, yên tÄ©nh nhÆ° thá» cuá»c sá»ng rất bình yên.
Chá» Ngá» vá» vá» áo giáp trên vai Hoắc Giác, hào sảng cÆ°á»i nói: “Má»t lát nữa Äừng nÆ°Æ¡ng tay, cÅ©ng Äừng phân tâm. Ta vẫn còn sức, lại có Thẩm Thính bên cạnh, sẽ không xảy ra chuyá»n gì Äâu.”
Chá» Ngá» tuá»i Äã cao, khi cÆ°á»i Äuôi mắt Äầy nếp nhÄn chá»ng chất, nhÆ°ng ánh mắt vẫn sắc bén nhÆ° tên, không há» thấy vẻ gì là già nua.
Hoắc Giác nói: “Chá» thế thúc yên tâm, những gì ông ngoại dạy từ trÆ°á»c, Cẩn chÆ°a từng có ngày nào quên.”
“Tá»t tá»t tá»t!” Bàn tay tháºt dày của Chá» Ngá» lại vá» lên vai hắn: “TrÆ°á»c kia TÆ°á»ng quân thÆ°á»ng nói vá»i chúng ta, rằng theo thá»i gian tiá»u tá» cháu nhất Äá»nh sẽ sóng sau xô sóng trÆ°á»c, thay thế ông ấy bảo vá» Thanh Châu! Nếu TÆ°á»ng quân còn sá»ng, thấy cháu ngày hôm nay, chắc chắn sẽ lại khoe khoang vá»i chúng ta ba ngày ba Äêm!”
Mấy tháng trÆ°á»c, Thẩm Thính Äã mang hai bức thÆ° bí máºt Äến Thanh Châu.
ThÆ° không chá» nói vá» viá»c nghÄ©a tá» của ông ấy theo Tần VÆ°u, còn mượn cÆ¡ há»i này bày kế trong kế, lợi dụng Nam Thiá»u, giáng Äòn chí mạng vào Tần VÆ°u và LÄng Nhược Phàm.
NghÄ© Äến Äây, Chá» Ngá» không khá»i thá» dài.
Má»t là thá» dài vì mình không biết nháºn ngÆ°á»i, tuá»i càng cao, càng không nhìn thấu lòng ngÆ°á»i, không thấu hiá»u Äược nhân tính. Chá» Anh là Äứa trẻ Äược ông ấy tá»± tay dạy dá», nghÄ© rằng có ngày sẽ kế thừa những gì mình truyá»n lại.
Lúc trÆ°á»c Chá» Anh nợ nần cá» bạc, Chá» Ngá» Äánh hắn ta nÄm mÆ°Æ¡i trượng quân pháp rá»i bắt hắn ta tá»± trả nợ, chá» muá»n hắn ta nhá» Äược cá» bạc sẽ mang lại háºu quả nhÆ° thế nào. Không ngá» ân Äức má»t thạch gạo lại thành thù oán má»t Äấu gạo, khiến hắn ta ghi háºn trong lòng.
Nếu không có Thẩm Thính mang thÆ° Äến, Äêm nay ông ấy giao chiến vá»i Nam Thiá»u, chắc chắn sẽ là má»t Äi không trá» vá». Ông ấy chết Äi, toàn bá» quân Thanh Châu sẽ rÆ¡i vào tay Tần VÆ°u.
Hai là thá» dài vì vá» cháu ngoại của TÆ°á»ng quân, tháºt sá»± là suy tính tá» má» Äâu ra Äó, tính toán không sai má»t nÆ°á»c. Äứa trẻ này từ nhá» Äã láºp chí muá»n làm Äại tÆ°á»ng quân, bảo vá» Thanh Châu giá»ng vá»i ông ngoại.
Nếu nhÆ° nÄm Äó Vá» gia, Hoắc gia không xảy ra chuyá»n, sao hắn có thá» không phải là Hoắc tÆ°á»ng quân, Äá»nh Quá»c Công tiếp theo Äược?
Äáng tiếc thay!
Äang cảm thán, má»t binh sÄ© Äá»t nhiên chạy lên tÆ°á»ng thành, sắc mặt nghiêm nghá» nói: “Bẩm TÆ°á»ng quân, do thám truyá»n tin, Äêm nay Nam Thiá»u do Äại há» quá»c tÆ°á»ng quân Mông Xá dẫn binh.”
Mông Xá chính là TÆ°á»ng quân Nam Thiá»u xâm phạm Thanh Châu bảy nÄm trÆ°á»c, chức Äại há» quá»c tÆ°á»ng quân của hắn cÅ©ng là bảy nÄm trÆ°á»c, sau khi biết Hoắc lão tÆ°á»ng quân chết, Hoàng Äế Nam Thiá»u Äích thân ban thÆ°á»ng cho.
“Äến hay lắm!” Chá» Ngá» vá» tay mạnh, nói: “Äêm nay lão tá» nhất Äá»nh khiến tên tôn nhi Äó có Äến mà không có vá»!”
***
Giá» Dần ba khắc, quân Nam Thiá»u Äá»t kích Thanh Châu.
Giá» Mão má»t khắc, Tần VÆ°u liên tiếp nháºn Äược tin do mấy thám tá» mang Äến: Chá» TÆ°á»ng quân trúng kế, bá» quân Äá»ch vây Ỡải Bình Cá»c, ngã ngá»±a, hiá»n giá» sá»ng chết chÆ°a rõ.
“Tá»t tá»t tá»t!” Tần VÆ°u “phá»ch” má»t tiếng ném cái chén trà trong tay xuá»ng, mặt Äầy hÆ°ng phấn nói: “Chá» TÆ°á»ng quân khinh Äá»ch trúng phục kích, quân Nam Thiá»u Äã áp sát thành, tất cả theo Bản tÆ°á»ng Äến ải Bình Cá»c cứu viá»n!”
Mấy nghìn binh mã ầm ầm tiến vỠải Bình Cá»c, vó ngá»±a “lá»c cá»c”, tung lên má»t màn cát vàng, trong Äêm tÄ©nh lặng, theo gió rÆ¡i xuá»ng.
Tần VÆ°u Äã mÆ°u tính vá»i Hoàng Äế Nam Thiá»u từ lâu, chá» cần ông ta vừa Äến, quân Nam Thiá»u sẽ giả vá» bá» Äánh lui, nhanh chóng rút khá»i ải Bình Cá»c. NhÆ° váºy, không chá» có quân của Chá» Ngá» sẽ rÆ¡i vào tay ông ta, còn có thá» nhân cÆ¡ há»i này láºp má»t công lao bằng trá»i!
Äến ải Bình Cá»c, Tần VÆ°u ngá»i trên ngá»±a, hÆ°ng phấn nhìn quanh bá»n phía.
NhÆ°ng thấy trong cát vàng bay Äầy trá»i, Äừng nói là Mông Xá, ngay cả ná»a tên lính Nam Thiá»u cÅ©ng không thấy.
Kinh nghiá»m vào sinh ra tá» nhiá»u nÄm khiến trong lòng ông ta láºp tức dấy lên cảnh giác, vừa Äá»nh má» miá»ng nói, má»t mÅ©i tên lạnh lẽo Äã bay từ phía sau tá»i, nhắm thẳng Äến lÆ°ng ông ta.
Má»t tiếng “phụt” của vÅ© khí xé rách thá»t vang lên, bá» gió thu cuá»n Äi.
Hoắc Giác ẩn mình trong rừng ráºm ải Bình Cá»c, hạ cung xuá»ng, cháºm rãi nói: “MÅ©i tên thứ nhất.”
NÄm xÆ°a ông ngoại trúng ba mÅ©i tên, còn hai mÅ©i nữa.
Hoắc Giác rút má»t mÅ©i tên tháºt nhá»n từ á»ng tên, lại giÆ°Æ¡ng cung, mÅ©i tên “vút” má»t tiếng bắn ra, nhanh chóng cắm vào cánh tay Tần VÆ°u.
Tần VÆ°u bá» thÆ°Æ¡ng á» vai phải và Äùi trái, máu tÆ°Æ¡i tuôn ra Ỡạt, ông ta nhá»n Äau, hét lên thất thanh: “Mau vây quanh ta! Là ai! Là ai dùng tên bắn lén!”
Mấy phó tÆ°á»ng bên cạnh ông ta Äá»u hoảng sợ nhìn quanh bá»n phía, do dá»± thúc ngá»±a tiến lên, nhÆ°ng vó ngá»±a vừa nhấc, vô sá» mÅ©i tên Äã Äá»t nhiên bắn tá»i từ bá»n phÆ°Æ¡ng tám hÆ°á»ng, xuyên thẳng qua móng ngá»±a.
Tuấn mã Äau Äá»n hí vang, dùng sức ngả vá» phía sau, mấy phó tÆ°á»ng láºp tức trượt khá»i lÆ°ng ngá»±a, ngã mạnh xuá»ng Äất.
Và lúc này mÅ©i tên thứ ba trên tay Hoắc Giác theo sát phía sau, hung hãn xuyên qua bụng dÆ°á»i của Tần VÆ°u.
“MÅ©i tên thứ ba.”