Mục lục
Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu nương tử vốn nhìn hắn bằng ánh mắt trong sáng. Giờ phút này chợt thêm vài phần e lệ, hẳn là cảm thấy ngượng ngùng.

Khương Lê quả thật thấy ngượng.

Nàng cùng Hoắc Giác thành thân đã hơn nửa năm, chuyện thân mật vợ chồng cũng chẳng thiếu.

Lẽ ra, nàng nên quen với dung mạo hắn rồi mới phải, không nên như bây giờ, tim đập như trống, miệng khô lưỡi đắng, lại dâng lên xung động muốn “bắt nạt” hắn.

Khương Lê vội đè nén ý nghĩ xấu hổ trong lòng.

Mẹ đã từng nói với nàng, nam tử uống rượu quá nhiều, sẽ không thể… lên được. Hôm nay Hoắc Giác uống không ít, chắc, chắc cũng không thể lên được.

Nàng vẫn là đừng nên làm khó hắn.

Khương Lê hắng giọng, chỉ vào bàn tính trên án, nói: “Hôm nay kiếm được số bạc này đây! Gấp bốn lần so với mong đợi của ta và mẹ. Tuy rằng tiền thuê cửa tiệm ở Thịnh Kinh quả thật đắt đỏ, nhưng chỉ cần buôn bán tốt, bạc kiếm được cũng nhiều. Khó trách có nhiều người chen chúc muốn ở lại Thịnh Kinh mưu sinh!”

Tiểu cô nương nói đến đây, thật sự rất vui vẻ.

Từ nhỏ nàng đã thích nghĩ cách kiếm tiền, cha nàng Khương Lệ mất sớm, mẹ là quả phụ, còn phải nuôi hai đứa con khôn lớn, thật sự không dễ dàng.

Cũng vì vậy, Khương Lê từ sớm đã biết tầm quan trọng của bạc. Chỉ cần kiếm được nhiều bạc, mẹ sẽ không vất vả như vậy, A Lệnh cũng có thể đến thư viện tốt đọc sách, ngày sau rạng danh Khương gia.

“A Lệnh ở Thư viện Lộc Sơn chắc là không dễ dàng, nghe nói học trò ở đó đều không phú thì quý, đệ ấy ở đó chắc cũng bị không ít người khinh thường. Ta đang nghĩ mua cho đệ ấy bút mực giấy nghiên thượng đẳng, lại may thêm vài bộ y phục sang trọng, sửa soạn chỉnh tề, hẳn là sẽ không bị người ta cười nhạo nữa.”

“Về phía mẹ, nếu ngày nào đó thật sự thành thân với Tôn đại đương gia cũng không thể qua loa, nhất định phải tổ chức tiệc cưới linh đình. Còn chàng nữa…”

Khương Lê kéo kéo tay áo Hoắc Giác, cười híp mắt nói: “Sau này chàng cần giao thiệp hoặc cần lo liệu quan hệ cấp trên cấp dưới, chắc chắn cũng không thể thiếu bạc. Chàng yên tâm, ta sẽ kiếm về cho chàng tiêu! Như vậy chàng cũng không cần hao tâm tổn trí đi bán những cuốn sách cổ quý hiếm kia, những thứ này vô giá, chi bằng dùng để làm quà tặng.”

Hoắc Giác dựa đầu vào thành ghế, hơi cụp mắt, nghe Khương Lê dịu dàng lải nhải chuyện kiếm tiền cho bọn họ tiêu, khóe môi khẽ nhếch lên.

A Lê của hắn từ trước đến nay có tài kinh doanh, kiếp trước nàng và Dương Huệ Nương không có bối cảnh gì mà vẫn có thể tạo dựng được danh tiếng trong vô số quán rượu ở Thịnh Kinh.

Bây giờ có hắn, có phủ Định Quốc Công, thậm chí cả cha nuôi bảo vệ, chỉ có thể tốt hơn kiếp trước.

Hoắc Giác nhéo nhéo đầu ngón tay thiếu nữ, cười đáp: “Ừm, bổng lộc hàng tháng của ta e là không bằng tiền A Lê kiếm được một ngày, sau này A Lê phải vất vả kiếm tiền nuôi gia đình rồi.”

Khi Hoắc Giác nói lời này, đôi mắt long lanh hơi nước nhìn nàng, mắt như hoa đào, môi như điểm son, giọng nói đã được rượu thấm đẫm trở nên đặc biệt khàn, lại thêm ngữ khí dỗ dành kia.

Tim Khương Lê lại đập “thình thịch” “thình thịch”.

Hắn, hắn sau khi uống rượu thật là quyến rũ, giống như yêu tinh sinh ra từ bóng đêm trong vở tuồng vậy.

Hoắc Giác v.uốt ve bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của tiểu nương tử, ngón tay thon dài chậm rãi trượt từ đầu ngón tay nàng xuống gốc ngón tay, mười ngón đan vào nhau. Sau đó ngồi thẳng người, đôi môi ấm áp áp vào tai nàng, khàn giọng gọi một tiếng “A Lê”.

Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai, vấn vít không rời, vô cùng khêu gợi.

Khương Lê lập tức tê dại cả da đầu, nàng sợ nhất hắn gọi nàng như vậy.

Mỗi lần Hoắc Giác dùng ngữ điệu này gọi tên nàng, hai chân nàng liền mềm nhũn.

Khương Lê nuốt khan một cái, lại nhớ tới lời mẹ nói, nam tử uống nhiều rượu thường thường sẽ không… được. Nghĩ vậy, nàng ngước mắt, lấy hết can đảm sờ thử.

Cả hai người đều cứng đờ.

Da mặt tiểu nương tử từ trước đến nay mỏng manh, Hoắc Giác có nằm mơ cũng không ngờ cô nương này lại có thể làm ra hành động này.

Còn Khương Lê… Được thôi, mẹ lại nói sai rồi.

Trước khi thành thân, mẹ đã nói với nàng, chuyện động phòng hoa chúc dù có khó chịu đến đâu cũng chỉ cần nhắm mắt lại là có thể qua. Mà đêm đó, nàng nhắm mắt rất lâu cũng không qua được.

Hiện tại, chuyện tựa như lần ấy lại xảy ra, quả thật hắn đã uống rất nhiều rượu, nhưng cũng không giống như mẫu thân nói… không lên được.

Khương Lê đỏ mặt, rụt tay lại, ấp úng nói: “Chàng uống rượu, ta tưởng sẽ không được… Vậy, có cần lên giường không?”

Hoắc Giác nhìn nàng, nhất thời nghẹn lời.

Phải nói với tiểu nương tử này như thế nào, bất kể trong tình huống nào, cũng không thể dùng từ “không được” để hình dung một nam tử.

Tiểu cô nương hiển nhiên cũng phản ứng lại, xua tay, nói: “Ta không có ý nói chàng trên giường không được, chàng đừng nghĩ nhiều, chàng, chàng rất được.”

Hình như, càng giải thích càng rối…

Khương Lê ngoan ngoãn ngậm miệng.

Hoắc Giác nhìn bộ dạng bối rối của nàng, cuối cùng không nhịn được nữa, chống cằm lên bờ vai nhỏ nhắn của nàng, khẽ cười thành tiếng.

Hai người dựa sát vào nhau, Khương Lê có thể cảm nhận được lồng ngực hắn rung nhẹ. Khi hắn cười thường rất kiềm chế, hiếm khi bật cười thoải mái như vậy.

Khương Lê bị hắn cười đến mức nóng bừng cả người, như con tôm chín, từ đầu đến chân đỏ bừng.

Hoắc Giác cười một hồi, cảm thấy tiểu nương tử trong lòng sắp xù lông, mới thẳng tay bế người lên, đặt lên bàn, đôi mắt đen lánh nhìn nàng.

Khương Lê bị đặt lên bàn, tim đập mạnh, hai tay theo bản năng chống ra sau, tay trái “bộp” một tiếng đè lên bàn tính.

“Hoắc Giác, chỗ này không—”

Lời còn chưa dứt, môi đã bị chặn lại.

Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, gió mạnh quệt qua cửa sổ phát ra tiếng “vù vù”, hoa hạnh nở rộ trên cành bị những hạt mưa to như hạt đậu đánh vào đến mức lay lay sắp rụng.

Trong phòng, ánh đèn vàng mờ ảo xuyên qua lớp giấy mỏng, ánh nến lay động.

Nếu lắng tai nghe kỹ, trong tiếng mưa ào ào, có thể nghe thấy một tiếng “lách tách” của bàn tính rơi xuống đất, cùng với tiếng r.ên rỉ nhỏ nhẹ như mèo con.

***

Mưa càng lúc càng lớn, mưa như trút nước.

Một tia chớp xé toạc bầu trời, như muốn chia đôi trời đất.

Trong phủ Công chúa, những hạt mưa dưới mái hiên rơi tí tách như những chuỗi hạt đứt dây, tụ thành từng vũng nước nhỏ.

Kim ma ma cẩn thận tránh những vũng nước trên mặt đất, đi đến cửa, gõ nhẹ. Đợi một lát ở ngoài cửa, mới đẩy cửa vào, cười nói: “Thuốc an thần đã sắc xong, Công chúa uống thuốc xong thì ngủ sớm đi. Đêm nay lão nô sẽ canh giữ ở ngoài, người cứ yên tâm ngủ.”

Kim ma ma là nhũ mẫu của Huệ Dương Trưởng Công chúa, quan hệ hai người từ trước đến nay rất thân thiết.

Trong mắt người khác, Trưởng Công chúa cao quý đoan trang, nhưng chỉ có Kim ma ma biết, Công chúa nhà bà ấy chỉ là một tiểu cô nương sợ sấm sét, hễ có sấm sét là cả đêm không ngủ được.

Trước kia Phò mã hay trêu chọc nàng ấy, nói đường đường là Trưởng Công chúa Đại Chu, một người cao quý như thế, không ngờ lại là người nhát gan sợ sấm sét.

Trêu chọc thì trêu chọc, mỗi khi đêm mưa gió sấm sét, Phò mã dù bận đến đâu, cũng sẽ vội vã chạy về phủ Công chúa để bầu bạn với Trưởng Công chúa.

Huệ Dương Trưởng Công chúa là viên ngọc quý trên tay của Thừa Bình Đế, cũng là đứa con út. Thừa Bình Đế yêu thương nàng ấy, ba vị huynh trưởng cũng luôn nhường nhịn nàng ấy. Từ khi sinh ra đã được cưng chiều hết mực, muốn sao được vậy.

Một tiểu nương tử như vậy nếu ở nhà thường dân, tính tình chắc sẽ bị chiều hư, huống chi là ở trong Hoàng tộc. Nhưng Huệ Dương Trưởng Công chúa chưa bao giờ là người tùy hứng, cũng hiếm khi mở miệng đòi hỏi thứ gì.

Điều duy nhất nàng từng cầu xin Thừa Bình Đế, chính là chọn Triệu Vân làm Phò mã.

Lúc đó Thừa Bình Đế không mấy vui vẻ, cảm thấy Triệu Vân quá ngay thẳng, lại không hiểu phong tình, sợ Huệ Dương Trưởng Công chúa sau này sẽ chịu thiệt thòi.

Nhưng rốt cuộc không chịu nổi lời cầu xin hết lần này đến lần khác của con gái, năm nàng ấy cập kê, cuối cùng cũng gật đầu, chọn Triệu Vân làm Phò mã.

Nghĩ đến Triệu Vân, Kim ma ma thở dài trong lòng.

Thật ra những ngày tháng gả cho Phò mã, Trưởng Công chúa đã không còn sợ đêm mưa gió sấm sét nữa. Chỉ là sau khi Phò mã mất, căn bệnh thời thơ ấu của nàng ấy lại tái phát, thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước.

Kim ma ma bưng bát thuốc, đi đến đầu giường, cười hiền từ nói: “Bát thuốc này lão nô đã để nguội một lúc rồi, nhiệt độ vừa phải, Công chúa mau uống đi.”

Huệ Dương Trưởng Công chúa không nói hai lời nhận lấy bát thuốc, chậm rãi uống cạn thuốc trong bát.

Nuốt xuống vị đắng nơi cổ họng, nàng ấy thản nhiên nói với Kim ma ma: “Ma ma, nếu lần tới Hoàng huynh lại đến, người cứ nói ta đã an giấc.”

Kim ma ma hiểu rõ khúc mắc trong lòng Công chúa đối với Thành Thái Đế, lấy khăn lau khóe môi cho nàng ấy, khẽ gật đầu ôn tồn đáp: “Được được được, lần tới lão nô nhất định sẽ thưa với Hoàng thượng, nói người đã an giấc, bảo ngài ấy hôm khác lại đến.”

Hôm nay Lễ Bộ thiết yến Ân vinh, ai ngờ Thành Thái Đế lại đột ngột đến phủ Công chúa. Hoàng thượng vẫn luôn biết chứng sợ sấm sét của Công chúa, có lẽ trên đường hồi cung thấy trời sắp nổi sấm mưa, mới nghĩ đến thăm muội muội.

Dù sao, Thành Thái Đế và Huệ Dương Trưởng Công chúa là huynh muội cùng mẹ sinh ra, Hoàng thượng hơn Công chúa những mười sáu tuổi, từ trước đến nay rất mực yêu thương vị muội muội duy nhất này.

Trước bảy tuổi, Công chúa cũng rất thích quấn quýt Hoàng huynh, nhưng sau sinh thần bảy tuổi, có lẽ đã hiểu được nam nữ khác biệt, không thích đến Khang vương phủ tìm Hoàng huynh nữa.

Nói đến cũng lạ, dường như chính từ năm bảy tuổi Công chúa mới mắc chứng sợ sấm sét.

Kim ma ma cẩn thận hầu hạ Huệ Dương Trưởng Công chúa rửa mặt, súc miệng, thay y phục, thấy gió mưa bên ngoài không hề ngớt chút nào, ngập ngừng dò hỏi: “Công chúa có muốn lão nô gọi người vào hầu hạ không?”

Huệ Dương Trưởng Công chúa nhắm mắt, chậm rãi lắc đầu, nói: “Ma ma, tắt đèn đi.”

Kim ma ma chỉ đành đáp một tiếng “Vâng”, dập tắt ngọn đèn, bước ra khỏi nội thất.

Lúc sắp khép cửa, Kim ma ma nhìn bóng dáng cô độc ngồi trên giường, lòng đau nhói, thở dài một tiếng.

Phủ Công chúa quả thật nuôi dưỡng không ít nam sủng, có người là do Hoàng thượng ban tặng, có người là do Công chúa tự mình mua về.

Nhưng những nam sủng ấy chưa từng được bước lên giường Công chúa, ngày thường chỉ đàn hát cho Công chúa giải khuây.

Kim ma ma đã mấy lần khuyên nàng ấy tái giá, hoặc cứ thuận theo mà sủng những nam sủng kia, còn hơn ngày ngày phòng không chiếc bóng, lẻ loi một mình.

Mấy nam sủng do Hoàng thượng ban tặng kỳ thực có đến sáu bảy phần giống vị Phò mã đã khuất, chắc cũng mong Công chúa thoát khỏi chuyện cũ, quên đi Phò mã.

Nhưng Công chúa đối diện với những khuôn mặt giống Phò mã ngày ngày lại chẳng hề động lòng. Không động lòng cũng đã đành, còn tiếp tục nuôi dưỡng những người đó trong phủ, mặc kệ dân chúng bên ngoài đồn đại nàng ấy ngày càng không ra gì.

Kim ma ma đôi khi cảm thấy Công chúa đang tự trừng phạt mình, hành hạ mình, vì chuyện bảy năm trước.

Cửa khép lại, trong phòng tối đen như mực, yên tĩnh không một tiếng động.

Huệ Dương Trưởng Công chúa mở mắt, nghe tiếng sấm ầm ầm bên ngoài, đôi mắt phượng hiếm hoi lộ chút ngẩn ngơ.

Nàng ấy nhớ lại chuyện xưa.

Đêm Triệu Vân rời khỏi phủ Công chúa cũng là một đêm mưa sấm.

Tiếng sấm hôm đó còn đáng sợ hơn hôm nay, nàng ấy nắm tay Triệu Vân, hỏi hắn: “Triệu Vân, chàng chẳng lẽ không thể vì ta mà nhắm mắt làm ngơ sao? Công đạo trên đời này cứ để người khác gánh vác, chàng chỉ cần bảo vệ ta, chẳng phải tốt hơn sao?”

“Triệu Vân, sấm rồi, chàng ở lại với ta, được không?” Lúc nói câu này, nàng ấy đã rơi lệ.

Trước đây chỉ cần nàng ấy rơi lệ lại mềm giọng nói chuyện, Triệu Vân đều mềm lòng, hôm đó nàng ấy cũng nghĩ hắn sẽ mềm lòng.

Nhưng hắn không.

Hắn gỡ từng ngón tay nàng ấy ra, ánh mắt vừa mang nét thất vọng, vừa mang sự quyết liệt, hắn dùng giọng điệu ôn hòa như mọi ngày nói với nàng ấy: “Huệ Dương, những lỗi lầm chúng ta gây ra, cần phải có một người đứng ra gánh lấy.”

Nói xong, hắn cứ thế quay người rời khỏi phủ Công chúa, không hề ngoảnh lại, bóng lưng khuất dần như trúc như tùng, đứng vững giữa trời mưa gió, thà gãy chứ không chịu cong.

Nàng ấy hướng về phía bóng lưng hắn, nói nhiều lời cay nghiệt, bảo rằng chỉ cần hắn bước ra khỏi phủ Công chúa một bước, nàng ấy sẽ đoạn tuyệt với hắn, đời này kiếp này không gặp lại, nói sau này nàng ấy sẽ nuôi dưỡng vô số nam sủng, triệt để quên hắn.

Khi đó nàng ấy vì phẫn nộ vì đau lòng mà mất đi lý trí, nói ra nhiều lời tổn thương.

Nhưng lại không hề biết, Triệu Vân sẽ dùng tính mạng của mình chuộc tội thay nàng ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK