Mục lục
Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Lê đầu óc choáng váng, bước chân lảo đảo trở về quán rượu, hai tai ù đi.

Vừa rồi, Hoắc Giác hỏi nàng lời hôm nọ còn tính không, nàng ấp úng đáp “Tính… tính chứ”, sau đó hắn mỉm cười nói “Được”.

Được.

“Vậy là, huynh ấy đồng ý rồi sao?” Khương Lê chớp chớp mắt, tự trấn an mình bằng giọng điệu đầy chột dạ: “Huynh ấy không nhận đồ của ai khác, chỉ nhận túi tiền của ta, chứng tỏ… chứng tỏ huynh ấy cũng có ý với ta.”

“Ai cơ? Ai có ý với tỷ tỷ?” Khương Lệnh từ trong nhà bước ra, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Khương Lê một lát: “Mặt tỷ sao vậy? Sao đỏ như sắp nhỏ máu thế kia?”

Khương Lê vội vàng áp mu bàn tay lên má, quả thật nóng ran, nàng lấy tay quạt quạt, ánh mắt lảng tránh: “Ta chỉ là nóng thôi, đệ không thấy nóng sao?”

Nóng?

Mấy ngày nay đang tiết trời se lạnh, nóng ở đâu ra?

Khương Lệnh nghi ngờ nhìn Khương Lê: “Tỷ tỷ lại đi tìm Hoắc Giác ca ca rồi phải không?”

“…”

Khương Lê bực bội liếc Khương Lệnh một cái, nói giọng uể oải: “Đệ nhỏ tiếng thôi, đừng để mẹ nghe thấy.”

Tỷ đệ song sinh chính là có điểm này không tốt, nàng chỉ cần có chút tâm sự là Khương Lệnh liền đoán trúng phóc.

Khương Lệnh bỗng thấy mệt mỏi: “Tỷ—”

Khương Lê thấy Khương Lệnh bày ra tư thế muốn cùng nàng tâm sự tỉ tê, vội vàng ngắt lời đệ: “Đừng, đệ nghe ta nói trước đã.”

Khương Lê liếc mắt về phía sau bếp quán rượu, kéo Khương Lệnh vào phòng khách, lén lút kể lại những lời Hoắc Giác.

“Vậy là, vừa rồi tỷ tỷ đưa túi tiền cho Hoắc Giác ca ca.” Khương Lệnh hắng giọng: “Hoắc Giác ca ca không chỉ nhận lấy, còn đồng ý làm hôn phu từ nhỏ của tỷ tỷ, đúng không?”

Khương Lê gật đầu lia lịa.

Trong phòng khách im lặng một lát.

Khương Lệnh nhìn Khương Lê hồi lâu, sau đó khẽ thở dài, khuyên nhủ: “A Lê, trời tuy đã tối, nhưng tỷ nằm mơ cũng hơi sớm rồi. Ta rất hiểu Hoắc Giác ca ca, làm sao có thể nhận túi tiền của tỷ, còn nói ra những lời như vậy? Tỷ, vẫn nên bớt mơ mộng hão huyền đi.”

Khương Lê: “…”

Cách một bức tường, tại hiệu thuốc Tô gia.

Hoắc Giác đứng dưới ánh sáng mỏng manh, tay nắm chặt chiếc túi tiền màu xanh biếc.

Hắn đưa túi tiền lên mũi, hít một hơi thật sâu, một mùi hương thoang thoảng vấn vít nơi chóp mũi.

Thiếu niên nhắm mắt lại, mí mắt mỏng manh khẽ che đi cảm xúc thâm sâu trong đôi mắt.

Sống trong cung gần hai mươi năm, thiếu niên lạnh lùng mà A Lê yêu thích đã chết trong thâm cung từ lâu, người sống sót là vị Chưởng ấn Đốc công, thủ đoạn độc ác, giết người như ngóe.

Nhưng vậy thì sao?

Hoắc Giác đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm một điểm nào đó trong hư không, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

Chỉ cần A Lê thích, hắn sẽ trở lại làm Hoắc Giác mà nàng yêu thích.

Chỉ là một chiếc mặt nạ, đeo lên là được.

Hoắc Giác sải bước về phòng, chậm rãi đi một vòng trong phòng, sau đó ngồi xuống trước bàn, viết hai bức thư, bỏ vào ống tre, niêm phong lại.

Sắc trời dần tối.

Hoắc Giác nằm trên giường, nhưng không tài nào ngủ được, nhắm mắt lại là gương mặt như hoa phù dung của Khương Lê đứng ngoài cửa nhìn hắn chiều nay.

Tiếng báo hiệu canh tư vang lên trên đường phố.

Hoắc Giác ngồi dậy trong bóng tối, nhẹ nhàng như chim yến vượt qua tường nhà, lẻn vào tây sương phòng của quán rượu bên cạnh.

Trong phòng, thiếu nữ đắp chăn dày, ngủ say sưa.

Hoắc Giác lặng lẽ đứng đó, nghe tiếng thở đều đều của thiếu nữ, trái tim nóng như lửa đốt cuối cùng cũng dần dần bình lặng trở lại.

***

Khương Lê hoàn toàn không biết đêm qua có khách đến thăm, chưa đến giờ Mão đã dậy.

Nàng vươn vai, đi đến gian bếp nhỏ phía tây làm điểm tâm.

Trù nghệ của Dương Huệ Nương không tồi, kỹ thuật ủ rượu càng cao minh. A Lê mưa dầm thấm lâu, nay dù là nấu nướng hay ủ rượu, đều rất ra trò trống.

Dưa cải chua cắt sợi, trộn với thịt băm, phi thơm hành tỏi, rồi cho thêm nắm mì sợi tự tay cán, hai bát mì dưa cải thịt băm thơm phức liền ra lò.

Khương Lệnh ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng, ngửi thấy mùi thơm của dưa cải chua bay ra từ bếp, bụng liền sôi ùng ục. 

Nuốt nước miếng, cậu bước vào bếp nhỏ, bưng bát mì trên bếp lên, nhưng bị Khương Lê gõ vào tay.

“Hai bát này là của ta và mẹ, của đệ đây.”

Khương Lệnh nhìn bát mì nước trong veo chỉ lác đác vài cọng hành lá trước mặt, không khỏi ngây người: “Sao mì của đệ không có dưa cải thịt băm?”

Khương Lê nhìn cậu không nói gì.

Khương Lệnh nhìn nàng, trong chớp mắt liền hiểu ra.

A Lê chắc là giận cậu vì những lời nói hôm qua…

Khương Lệnh thầm thở dài, thôi thì, quân tử không chấp nhặt với tiểu nhân.

Cậu hắng giọng, nói: “A Lê, tỷ không nằm mơ đâu, Hoắc Giác ca ca nhất định là si mê tỷ, mới nói muốn làm hôn phu từ nhỏ của tỷ đó.”

Khương Lê mỉm cười múc đầy một muỗng dưa cải thịt băm vào bát mì của Khương Lệnh.

Khương Lệnh: “…” Quả nhiên là vì những lời nói hôm qua.

Ăn sáng xong, Khương Lê lấy cớ lên núi hái dâu tằm làm rượu dâu, cùng Khương Lệnh ra khỏi cửa.

Thư viện Chính Đức nằm ở cuối đường Thư Viện, qua thư viện đi về phía Nam một đoạn là núi Thanh Đồng, cũng là nơi Khương Lê muốn đến.

Hai người đi được khoảng nửa canh giờ, sắp đến thư viện thì phía trước bỗng ồn ào.

Khương Lê ngước mắt nhìn.

Kia kìa, thiếu niên tuấn tú đang bị mười mấy cô nương vây quanh chẳng phải là Hoắc Giác sao?

Những cô nương này Khương Lê đều nhận ra cả. Người tặng túi thơm là Hà Tứ cô nương ở phố Tây Liễu, người tặng dây buộc tóc là Mạc Đại cô nương ở phố Nam Viện.

Có lẽ nghe được chuyện hôm qua Hoắc Giác bị vây quanh ở phố Chu Phúc, hôm nay các cô nương chưa xuất giá ở hai con phố này không cam lòng yếu thế, sáng sớm đã rủ nhau kéo đến.

Khương Lê cắn môi, đang định tiến lên, lại nghe Hoắc Giác lạnh giọng nói: “Mọi người chắn đường ta rồi.”

Thiếu niên dung mạo như ngọc, thần sắc lạnh lùng, khí thế bức người. Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ liếc qua, tựa như có đao quang kiếm ảnh ẩn giấu bên trong.

Cảnh tượng ồn ào náo nhiệt bỗng chốc im bặt.

Mấy vị cô nương nhìn nhau, đều bị khí thế bức người của Hoắc Giác làm lùi lại hai bước, vô thức nhường ra một con đường.

Chỉ có Hà Tứ cô nương không cam lòng tiến lên một bước: “Hoắc lang quân, chúng ta không muốn chắn đường, chỉ là muốn tặng chút tâm ý nho nhỏ…”

Hoắc Giác thấy nàng ta đến gần liền nhanh chóng tránh sang một bên, đồng thời lạnh lùng ngắt lời: “Cô nương xin tự trọng.”

Giọng nói của hắn không nặng không nhẹ, tốc độ không nhanh không chậm, nhưng lời nói lại mang theo lệ khí nồng nặc, dường như còn có chút sát ý.

Trước đây Hoắc Giác cũng từng từ chối người khác, tuy giọng điệu không kiên nhẫn, nhưng không bao giờ lạnh lùng đến mức như hôm nay, khiến người ta cảm thấy sợ hãi, lo lắng trong lòng.

Hà Tứ cô nương tức thì đỏ hoe mắt, “Òa” một tiếng rồi quay người bỏ chạy.

Các cô nương khác thấy vậy cũng lần lượt rời đi.

Khương Lệnh thừa dịp này vội vàng nhắc nhở Khương Lê: “Nghe thấy chưa? Hoắc Giác ca ca không thích cô nương quá si mê. A Lê, tỷ đừng cứ luôn xán đến trước mặt Hoắc Giác ca ca khiến người ta chán ghét.”

Nếu là ngày thường, Khương Lê nhất định sẽ cãi nhau với Khương Lệnh vài câu, bảo cậu nói rõ mình khiến người khác chán ghét chỗ nào.

Nhưng lúc này nàng nào còn nghe thấy lời Khương Lệnh, đầu óc toàn là hình ảnh Hoắc Giác không chút lưu tình từ chối người khác.

Cảm giác quái dị và xa lạ khó nói nên lời lại ập đến.

Hoắc Giác hắn… dường như có chút khác lạ.

Không biết là nhận ra ánh mắt của nàng, hay nghe thấy tiếng Khương Lệnh, Hoắc Giác bỗng quay người lại, ánh mắt lướt qua Khương Lệnh, thẳng tắp rơi trên mặt Khương Lê.

Chỉ trong nháy mắt, đôi mày kiếm lạnh lùng của thiếu niên trở nên dịu dàng, đôi mắt tựa đầm băng dần có chút ấm áp, sâu trong đáy mắt phản chiếu khuôn mặt kiều diễm như hoa hải đường của thiếu nữ.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tim Khương Lê bỗng dưng không còn thấp thỏm nữa.

Trên mặt hắn vẫn là vẻ lạnh nhạt quen thuộc, khí chất lạnh lẽo quanh thân như ngọc cũng vẫn như xưa.

Chắc là do đêm qua ngủ không ngon nên sinh ra ảo giác.

Hoắc Giác vẫn là Hoắc Giác mà nàng yêu thích, chẳng lẽ lại biến thành yêu quái đội lốt người sao? Mang lớp da của Hoắc Giác, nhưng lại thay đổi nội tâm.

Nghĩ thôi cũng thấy hoang đường!

Khương Lê không nhịn được mỉm cười.

Cảnh xuân tươi đẹp, liễu rủ bay bay.

Thiếu nữ thanh lệ kiều diễm mỉm cười với thiếu niên tuấn tú như ngọc.

“Hắt xì!”

Đáng tiếc cảnh tượng tươi đẹp này bị tiếng hắt hơi của Khương Lệnh phá vỡ.

Khương Lệnh xoa xoa mũi.

Nghĩ đến việc Hoắc Giác ca ca vừa bị một đám cô nương làm phiền, A Lê tốt nhất cũng đừng ở đây làm chướng mắt hắn, bèn nói với Khương Lê: “A Lê, ta và Hoắc Giác ca ca phải vào thư viện rồi, tỷ mau đi hái dâu tằm đi, muộn nữa thì nắng to.”

Khương Lê “ừm” một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn Hoắc Giác.

Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, thái độ Hoắc Giác vừa rồi khi từ chối Hà Tứ cô nương khiến nàng rất hài lòng.

Đã làm hôn phu từ nhỏ của nàng, thì tự nhiên phải giữ gìn nam đức.

“Vậy ta lên núi đây.” Thiếu nữ cong môi nói: “Đợi huynh tan học, ta sẽ làm đồ ăn ngon cho huynh.”

Hôn phu từ nhỏ của nàng giữ nam đức như vậy, nàng tự nhiên phải làm chút đồ ăn ngon để khao hắn.

***

Khương Lệnh nhìn bóng lưng nàng bước đi nhẹ nhàng vui vẻ, nhất thời khó hiểu: Tỷ ấy đang vui vẻ cái gì vậy?

Thiếu niên lắc đầu, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, chuyển sang nhắc đến một chuyện khác: “Đúng rồi, Hoắc Giác ca ca, hôm nay hình như là ngày yết bảng phải không?”

Thành Đồng An thuộc phủ Thường Châu, kỳ thi Huyện và kỳ thi Phủ mỗi năm một lần, thi đậu kỳ thi Phủ mới có tư cách tham gia kỳ thi Viện ba năm hai lần.

Năm nay Khương Lệnh không tham gia, nhưng Hoắc Giác lại tham gia kỳ thi Huyện, ngày yết bảng chính là hôm nay.

“Là hôm nay.” Hoắc Giác hơi nheo mắt.

Năm Thành Thái thứ năm, hắn liên tiếp đạt ba án thủ ở kỳ thi Huyện, kỳ thi Phủ, kỳ thi Viện, giành được mỹ danh “Tiểu Tam nguyên”.

(*)Án thủ: đứng đầu

Tháng Tám tham gia thi Hương, đỗ Giải nguyên phủ Thường Châu.

Khi ấy bá tánh thành Đồng An đều mong Hoắc Giác tiến Kinh sau có thể đoạt thêm một “bảng vàng”, làm rạng danh học trò Đồng An khắp Đại Chu.

Nào ngờ sang năm đến Thịnh Kinh, vì chuyện của Từ Thư Dao, hắn đành bỏ lỡ kỳ thi Hội, mất đi cơ hội tốt ở lại Thịnh Kinh.

Hoắc Giác khẽ khép mắt, lần này nếu muốn thuận lợi tham gia thi Hội, cần phải sớm giải quyết Từ Thư Dao.

Hai người vừa vào học đường, Hoắc Giác liền bị Sơn trưởng Tiết Mậu gọi đến sơn xá Khung Lư.

Sơn xá là nơi nghỉ ngơi của các đời Sơn trưởng, vì trước cửa có một rừng trúc cao lớn um tùm, nên còn được gọi là Trúc lư.

Tiết Mậu đặt một bộ bàn ghế trúc trong rừng, ung dung pha trà.

Người đàn ông có thân hình cao lớn nho nhã, tướng mạo đoan chính, để một bộ râu quai nón đen nhánh bóng mượt.

Hoắc Giác đi qua rừng trúc, đang định cung kính hành lễ, thì thấy Tiết Mậu phất tay áo, cười sang sảng: “Không cần đa lễ.”

Thiếu niên không vì lời này mà dừng động tác, trịnh trọng chắp tay hành lễ.

Kiếp trước, sau khi Hoắc Giác độc đoán chuyên quyền, Tiết Mậu từng cắt áo đoạn nghĩa, mắng hắn là loạn thần tặc tử, nhưng Hoắc Giác chưa từng quên ơn nghĩa Tiết Mậu đối với mình.

“Học trò bái kiến Sơn trưởng.”

“Ngồi xuống đi.” Tiết Mậu mỉm cười rót hai chén trà: “Hôm nay Huyện thí yết bảng, con có biết mình đứng thứ mấy không?”

“Thứ nhất.” Hoắc Giác bình tĩnh nói.

Tiết Mậu ngước mắt đánh giá hắn, chỉ thấy thiếu niên thần sắc ung dung tự tại, không có vẻ mừng rỡ cũng không có vẻ kiêu ngạo, quả thật là bất động như núi.

“Con cũng tự hiểu mình đấy, đúng vậy, con được án thủ.” Tiết Mậu uống cạn chén trà, lại nói: “Tri huyện đại nhân có ý muốn mở tiệc, nhờ ta đưa thiếp mời cho con, con có muốn đi không?”

Hoắc Giác trầm ngâm một lát, lắc đầu: “Chỉ là Huyện thí mà thôi, hơn nữa, bá phụ học trò bệnh nặng, thật sự không có tâm trạng dự tiệc.”

Tiết Mậu vuốt râu, ý tán thưởng trong mắt càng nhiều thêm: “Nên như vậy, dù tài hoa hơn người cũng phải vượt năm ải chém sáu tướng, mới có thể đề danh bảng vàng. Con bây giờ mới chỉ qua ải thứ nhất, chớ nên nóng vội, đắc ý vênh váo.”

“Học trò ghi nhớ lời dạy của Sơn trưởng.”

Tiết Mậu lại khảo nghiệm học vấn của Hoắc Giác nửa canh giờ, mới cho hắn rời đi.

Ra khỏi rừng trúc, Hoắc Giác nhẹ nhàng vuốt ve túi tiền trong tay áo, mày mắt lạnh nhạt bỗng nhiên dịu dàng. Hắn buông tay, đang định bước đi, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói dịu dàng.

“Hoắc công tử xin dừng bước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK