“Chàng lại gần đây một chút.”
Trong ánh đèn mờ ảo, tiểu nương tử khẽ nhếch khóe môi, hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh hiện ra, nụ cười tươi như hoa.
Vệ Cẩn đặt quyển sách trên tay xuống chiếc bàn nhỏ bằng gỗ kê bên cạnh, ngoan ngoãn nghiêng người lại gần.
Địa long trong phòng đốt rất ấm, lang quân chỉ mặc một bộ y phục ngủ mỏng manh, vạt áo hơi mở, lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng nõn.
Khương Lê thấy hắn đến gần, khẽ nhấc người lên, hôn nhẹ lên cằm hắn.
Môi tiểu nương tử mềm mại ấm áp, yết hầu Vệ Cẩn chuyển động vài cái, khàn giọng hỏi: “Nàng không mệt sao?”
Những ngày này nàng bận rộn chuẩn bị tiệc thôi nôi cho Lục Cân Lục và A Mãn, thường mệt đến mức vừa đặt lưng xuống giường là ngủ thiếp đi.
Vệ Cẩn cứ tưởng hôm nay nàng cũng muốn nghỉ ngơi sớm nên không quấy rầy nàng.
Khương Lê dịu dàng nói: “Hai ngày nữa ta phải bàn bạc với mẹ chuyện đón dâu của A Lệnh và Minh Huệ, sau đó còn phải chuẩn bị tiệc sinh nhật bảy tuổi cho Tiểu Ly, rồi cả chuyện Tết nhất cũng chưa đâu vào đâu. Ta nghĩ, chỉ có hai ngày này là rảnh rỗi thôi.”
Khoa thi Hội tháng ba năm nay, Khương Lệnh đạt thành tích tốt, đỗ Nhị giáp, đứng thứ mười lăm, sau đó lại thuận lợi thi đỗ Thứ cát sĩ của Hàn Lâm Viện, coi như tiền đồ rộng mở.
Sau khi Khương Lệnh được bổ nhiệm vào Hàn Lâm Viện sẽ cùng Dương Huệ Nương đề cập chuyện đến phủ Thành Vương cầu hôn.
Dương Huệ Nương đã nghe Khương Lê kể chuyện Khương Lệnh và Minh Huệ Quận chúa từ lâu, đang nóng lòng chờ Khương Lệnh đến “thú nhận” với bà ấy.
Con gái nhà quyền quý ở Kinh thành xuất giá cầu kỳ hơn nhiều so với nữ tử bình dân, Minh Huệ Quận chúa là viên ngọc quý trên tay Thành Vương, chỉ riêng sính lễ đã khiến Khương Lê và Dương Huệ Nương tốn không ít công sức.
Hai mẹ con liệt kê xong danh sách sính lễ, mời Diêu ma ma xem qua, xác định không có vấn đề gì, Khương Lê mới chạy đến phủ Thái tử, nhờ Vệ Xuân thay Khương gia đến phủ Thành Vương cầu hôn Minh Huệ.
Minh Huệ chắc cũng đã nói chuyện với Thành Vương và Thành Vương phi.
Ngày Vệ Xuân đến gặp Thành Vương phi, vừa mới mở lời, Thành Vương phi đã mỉm cười đồng ý.
Ngay hôm đó, hai bên đã trao đổi tín vật đính ước.
Các bước thành thân vốn dĩ rất rườm rà, tam thư lục lễ không thể thiếu một thứ nào.
Bận rộn suốt nửa năm trời, cũng mới chỉ hoàn thành xong nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, giờ chỉ còn lại khâu thỉnh kỳ và thân nghênh.
Đệ đệ ruột sắp thành thân, Khương Lê càng nói càng hăng hái, bẻ ngón tay kể với Vệ Cẩn những ngày tốt lành mà nàng và Dương Huệ Nương đã chọn.
Chưa kịp nói hết, môi đã bị Vệ Cẩn chặn lại.
Ngón tay Vệ Cẩn có chút chai sạn nhẹ nhàng xoa vành tai nàng, giọng nói mơ hồ: “Một lát nữa ta sẽ nghe nàng kể những ngày đã chọn…”
Cuối cùng Khương Lê cũng không thể nói với vị đại nhân này nàng đã chọn những ngày nào.
Khi môi Vệ Cẩn chạm vào, đầu óc nàng lập tức trở nên mụ mị, chẳng nói được lời nào nữa…
***
Tiệc thôi nôi hôm qua kết thúc muộn, Dương Huệ Nương nghĩ hôm nay phải bàn bạc với Khương Lê chuyện thỉnh kỳ, nên đã nghỉ lại Vệ phủ.
Dương Huệ Nương làm việc luôn nhanh nhẹn, sau khi tỉnh dậy lập tức đến Văn Lan viện, đến nơi mới biết con gái mình vẫn chưa tỉnh.
Đào Chu bình tĩnh nói với Dương Huệ Nương: “Phu nhân bận rộn tiệc thôi nôi mấy ngày nay, ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi, chắc là mệt lắm rồi.”
Dương Huệ Nương nghĩ cũng đúng, bèn nói: “Để con bé ngủ thêm một lát, ta đến phòng bên cạnh cho A Mãn, Lục Cân Lục ăn chút bột.”
Đào Chu tất nhiên đồng ý.
Dương Huệ Nương vừa đi, Vân Chu vừa lúc từ phòng bếp nhỏ trở về, cười hì hì nói với Đào Chu: “Đào Chu tỷ tỷ, thím A Xuân ở phòng bếp đã hầm canh hoa giao bạch phượng rồi.”
Đào Chu “Ừm” một tiếng, nhìn sắc trời mờ mờ sáng.
Hôm qua Văn Lan viện gọi nước hai lần, phu nhân chắc phải ngủ thêm nửa canh giờ nữa mới dậy.
Vân Chu nhìn quanh, không thấy bóng dáng Tố Tùng, “Hử” một tiếng, nói: “Hôm nay sao Tố Tùng vẫn chưa đến?”
Đào Chu nói: “Vừa rồi Ôn đại nhân của Cẩm Y Vệ đến tìm Tố Tùng, nói là muốn thảo luận với nàng ấy một số ám khí Tây Vực.”
“Ôn đại nhân” mà Đào Chu nói chính là ám vệ Ám Nhất trước đây của phủ Định Quốc Công.
Trước đây Ám Nhất làm việc bên cạnh Thái tử Tiết Vô Vấn, rất am hiểu chuyện của Cẩm Y Vệ. Vì vậy, ngay khi Túc Hòa Đế vừa lên ngôi, Ám Nhất đã bị Thái tử đá sang Cẩm Y Vệ làm việc.
Vân Chu chợt hiểu, gật đầu nói: “Vậy Ôn đại nhân đúng là tìm đúng người rồi, Tố Tùng nhà chúng ta thích nhất là nghiên cứu các loại ám khí.”
Đào Chu nhìn dáng vẻ vẫn chưa hiểu chuyện của Vân Chu, thở dài, nói: “Vậy thì đừng đi quấy rầy bọn họ.”
Hai người đứng ở cửa nói chuyện nửa canh giờ, cho đến khi trong phòng có tiếng động mới dừng lại.
Đào Chu, Vân Chu dẫn theo mấy nha hoàn vào trong, thấy phu nhân nhà mình đang ngồi trên giường nhỏ nhẹ nói: “Giờ nào rồi? Mẹ ta đến chưa? Sao không gọi ta dậy sớm hơn?”
Tóc tai tiểu nương tử rối bời, khuôn mặt trắng nõn phơn phớt hồng, ánh mắt long lanh, môi đỏ mọng.
Rõ ràng ánh mắt trong veo, nhưng lại toát ra vẻ quyến rũ khó tả.
Ngay cả Đào Chu, Vân Chu thân là nữ nhi, khi nhìn thấy cũng không nhịn được tim đập thình thịch.
Đào Chu khẽ ho một tiếng, nói: “Là đại nhân dặn dò, không được gọi phu nhân dậy. Dương chưởng quỹ cũng nói để phu nhân ngủ thêm một lát, hiện giờ đang ở phòng bên cạnh chơi với hai vị tiểu chủ tử.”
Nghe Đào Chu nói xong, tai Khương Lê hơi nóng lên.
Nàng học theo dáng vẻ của Vệ Cẩn, hờ hững “Ừm” một tiếng, nói: “Trước tiên hầu ta rửa mặt chải đầu đi, bữa sáng ta sang phòng bên cạnh ăn.”
Khi Khương Lê vào phòng bên cạnh, Dương Huệ Nương đang tươi cười ngồi trên giường, hỏi hai đứa cháu ngoại bảo bối: “Thật sự ngày này tốt sao?”
Lục Cân Lục giơ bàn tay mũm mĩm vỗ vào tờ giấy trên tay Dương Huệ Nương, “A” một tiếng.
A Mãn thấy ca ca “A” một tiếng, liền lấy ngón tay cái ra khỏi miệng, cũng mềm mại “Ư” một tiếng.
Khương Lê lại gần xem, thấy trên giường đặt mấy tờ giấy nhỏ, trên đó viết những ngày tốt lành cho việc cưới hỏi do Khâm Thiên Giám tính toán.
Dương Huệ Nương đặt tờ giấy xuống, vui vẻ véo véo bàn tay mũm mĩm của hai đứa nhỏ, nói: “Được rồi, nếu các cháu đều thấy ngày này tốt nhất, vậy bà ngoại sẽ chọn ngày này cho cậu của các cháu thành thân!”
Khương Lê còn chưa kịp nói gì: “…”
Khâm Thiên Giám đưa ra ba ngày, một là mùng tám tháng bảy, hai là mười sáu tháng tám, ba là hai mươi chín tháng chín.
Ban đầu Khương Lê định chọn ngày sớm nhất là mùng tám tháng bảy.
Trong tiệc thôi nôi hôm qua, Khương Lê nhiều lần bắt gặp Khương Lệnh len lén nhìn Minh Huệ qua đám đông. Minh Huệ chắc cũng để ý đến Khương Lệnh, Khương Lệnh nhìn một cái, mặt nàng ấy lại đỏ thêm một chút.
Quả thật là lang có tình thiếp có ý, khiến Khương Lê chỉ muốn lập tức ấn đầu bọn họ bái đường thành thân.
Khương Lê nhìn tờ giấy hai đứa nhỏ chọn, ừm, hai mươi chín tháng chín.
“Mẹ, hai mươi chín tháng chín muộn quá rồi.” Khương Lê không nhịn được nói: “Con nghĩ…”
“Nghĩ gì?” Dương thị vuốt ve mái tóc mềm mại của hai đứa cháu, cười nói: “Lục Cân Lục và A Mãn nhà chúng ta chọn ngày còn sai được sao?”
Chắc là biết bà ngoại đang khen mình, Lục Cân Lục “khà khà” cười, lộ ra hàm răng chỉ mới mọc một chiếc, còn giơ nắm tay nhỏ về phía Khương Lê, mấy ngấn thịt sâu trên mu bàn tay trông rất bắt mắt.
Khương Lê: “…”
Được rồi, vậy chọn ngày hai mươi chín tháng chín đi.
Ngày lành tháng tốt đã định, Khương Lê sai Diêu ma ma đem tin tức sang phủ Thành Vương.
Thành Vương phi thấy ngày Khương gia chọn, trong lòng cũng an tâm.
Liếc nhìn Minh Huệ, bà ấy mỉm cười: “Khâm Thiên Giám tính ra ba ngày, Khương gia chọn ngày muộn nhất. Chứng tỏ người ta muốn có thêm thời gian chuẩn bị hôn lễ, không để con chịu thiệt thòi, thật là có thành ý.”
Minh Huệ trước mặt Thành Vương phi cũng chẳng ngại ngùng, chỉ cười nói: “Cũng tốt, như vậy con gái còn được ở lại Vương phủ vẽ thêm vài bức tranh cho phụ vương và mẫu phi.”
Thành Vương phi trêu chọc: “Hôm qua thấy con và người ta liếc mắt đưa tình, mẫu phi còn tưởng con hận không thể gả ngay trong hôm nay chứ!”
Cái gì mà liếc mắt đưa tình chứ? Rõ ràng là Khương Lệnh lén nhìn nàng ấy…
Minh Huệ bị Thành Vương phi nói đến má ửng hồng, không nhịn được thốt lên: “Mẫu phi!”
***
Đông qua xuân đến, thoáng chốc năm Túc Hòa thứ ba đã trôi qua.
Tháng tư năm Túc Hòa thứ tư, cảnh xuân tươi đẹp, khắp nơi ở Thịnh Kinh đều là muôn hoa đua nở.
Vệ phủ hôm nay có hai vị khách quý đến, chính là Trương Oanh Oanh và Lưu Yên từ thành Đồng An xa xôi đến.
Khương Lê rời khỏi thành Đồng An từ năm Thành Thái thứ năm, đã gần năm năm không gặp hai người bạn thân thiết từ thuở nhỏ này.
Tuy ngày thường cũng viết thư, nhưng viết thư dù sao cũng không bằng gặp mặt.
Nay gặp lại nhau sau bao ngày xa cách, tất nhiên có muôn vàn lời muốn nói.
Trương Oanh Oanh nhấp một ngụm trà, mỉm cười hỏi: “A Lê còn nhớ Hồ Đại nương tử ở phố Nam viện chứ?”
Khương Lê đáp: “Đương nhiên còn nhớ, trước đây nàng ấy còn tặng Vệ Cẩn một cái túi thơm, ta nhớ A Yên có viết thư kể, nàng ấy gả cho con trai quản gia của phủ Viên ngoại phải không?”
Trương Oanh Oanh gật đầu: “Chính là nàng ấy. Ta và A Yên nói muốn đến Kinh thành thăm cô, nàng ấy còn cười chúng ta. Nói cô giờ là thê tử của quan Ngũ phẩm Hàn Lâm Viện, chắc chắn không muốn qua lại với những người bạn cũ ở phố Chu Phúc như chúng ta. Hừ, chúng ta không tin nàng ấy, nhất định phải đến!”
Lưu Yên bên cạnh không nhịn được nói: “Bốn năm trước Thịnh Kinh biến loạn, phủ Viên ngoại từng phái người đến Thịnh Kinh dò hỏi, từ đó mới biết thân phận của Hoắc… Vệ đại nhân. Hồ Đại nương tử chắc cũng nghe lão gia nhà nàng ấy nhắc đến, nên mới biết Vệ đại nhân đang làm việc ở Hàn Lâm Viện.”
Lưu Yên vừa dứt lời, Trương Oanh Oanh liền trách: “Cái gì mà Vệ đại nhân Vệ tiểu nhân! Vệ Cẩn chính là Vệ Cẩn, là Trạng nguyên lang của thành Đồng An chúng ta, lại là người của A Lê! Cô gọi hắn là Vệ đại nhân, chẳng lẽ còn muốn gọi A Lê là Vệ phu nhân hay sao?”
Lưu Yên nhỏ nhẹ khuyên: “Oanh Oanh, lễ không thể bỏ.”
“Với người nhà thì nói gì lễ không thể bỏ, từ khi A Yên gả chồng thì càng ngày càng cổ hủ!”
Khương Lê thấy hai người cãi nhau, không nhịn được “phụt” một tiếng cười. Mấy năm không gặp, A Yên vẫn giữ lễ nghi như vậy, Oanh Oanh vẫn đanh đá như xưa.
Nàng vừa cười, Trương Oanh Oanh cũng không cãi nhau với Lưu Yên nữa, đưa tay véo eo Khương Lê một cái, cười nói: “A Lê hư hỏng, lại cười nhạo ta và A Yên!”
“Ta nào dám cười nhạo hai người?” Khương Lê né tránh tay Trương Oanh Oanh, năn nỉ: “Ta chỉ thấy thân thiết, như trở lại thời chưa xuất giá, sống ở phố Chu Phúc vậy.”
Trương Oanh Oanh lúc này mới buông tay, chống cằm nhìn Khương Lê cười nói: “Không chỉ Hồ Đại nương tử mà cả cha mẹ ta cũng nói, nói cái gì mà nay đã khác xưa, đến Thịnh Kinh rồi, không thể giống như trước đây mà cùng cô đùa giỡn nữa. Lúc đến ta còn nói với A Yên, nếu cô bày đặt ra vẻ phu nhân quan lớn với chúng ta, ta sẽ quay đầu về thành Đồng An ngay!”
“Ta cũng muốn bày đặt ra vẻ phu nhân quan lớn với cô đấy.” Khương Lê liếc xéo Trương Oanh Oanh: “Nhưng lần nào cô cũng cù lét ta, ta nào dám?”
Trong ba người, Khương Lê là người sợ nhột nhất.
Trước đây Trương Oanh Oanh và Lưu Yên thường xuyên cù lét nàng, nghe nàng nói vậy, cả hai đều cười phá lên.
Đang nói cười vui vẻ, Lưu ma ma bỗng nhiên bước vào bẩm báo, đưa cho Khương Lê một quyển sổ dày, nói: “Phu nhân, đây là sổ sách Thái tử phi nương nương gửi đến.”
Khương Lê nghiêm mặt, nhanh chóng xem xong sổ sách rồi trả lại cho Lưu ma ma, ôn tồn nói: “Ma ma đem sổ sách này vào thư phòng đi, ngày mai ta sẽ xử lý việc của nữ học đường.”
Lưu ma ma vội vàng đáp lời, lại hỏi thêm vài câu về việc tháng chín đến phủ Thành Vương đón dâu, nhận được câu trả lời của Khương Lê, mới dẫn theo mấy tỳ nữ cung kính, chỉnh tề lui ra ngoài.
Lưu ma ma nghiêm nghị, bà ấy làm chưởng sự ma ma trong cung nhiều năm, trên người luôn toát ra vẻ uy nghiêm.
Khương Lê tuổi còn trẻ, khuôn mặt non nớt, nhìn chính là tiểu nương tử tính tình ôn hòa.
Nhưng nàng nói chuyện với Lưu ma ma không hề bị khí thế của Lưu ma ma áp đảo.
Tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, thần sắc ung dung, sắp xếp mọi việc cũng rõ ràng mạch lạc.
Thoang thoảng toát ra khí chất của đương gia chủ mẫu trong gia đình quyền quý.
Thái độ của Lưu ma ma và các tỳ nữ đối với nàng cũng hết sức cung kính.
Trương Oanh Oanh và Lưu Yên ngồi bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Khương Lê.
Vừa rồi hai người còn cùng Khương Lê cười đùa, chưa cảm thấy gì.
Nhưng nghe xong Khương Lê nói chuyện với Lưu ma ma, họ bỗng nhiên cảm thấy, A Lê bây giờ, thật sự, khác xưa rồi.