Mục lục
Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành Thái Đế năm nay bốn mươi bốn tuổi, vẻ ngoài anh tuấn nho nhã, khí chất ôn hòa quý phái, nhìn không giống một vị Đế vương mà giống một nho sinh thanh nhã hơn. Trước kia khi còn là Khang Vương, ông ta một lòng đắm chìm trong cảnh sơn thủy, không màng triều chính, được người ta gọi là “Nhàn vương”.

Không ai ngờ được cuối cùng vị “Nhàn vương” này lại trở thành chủ nhân điện Kim Loan.

Trong mắt dân chúng, Khang Vương là người hiền lành, không có dù chỉ một chút kiêu căng vương tộc của Hoàng tử, rất gần gũi với dân. Một người như vậy có thể kế thừa ngôi vị, chẳng qua là do thời thế và số mệnh.

Nói dễ nghe hơn một chút thì đó là thiên mệnh, nói khó nghe thì đó là gặp may.

Hoàng Đế triều Đại Chu xưa nay vốn ít con cái, Tiên Đế cũng không ngoại lệ. Ngoài vài vị Hoàng tử Công chúa mất sớm, chỉ có ba Hoàng tử một Công chúa thuận lợi trưởng thành.

Thái tử Chu Nguyên Tuần, Tứ Hoàng tử Chu Nguyên Canh, Lục Hoàng tử Chu Nguyên Quý và Huệ Dương Trưởng Công chúa Chu Nguyên Ninh.

Mùa thu năm Vĩnh Hy thứ mười hai, Tiên Đế dẫn các đại thần đi săn ở phía Tây ngoại thành, không ngờ bị phản đảng phục kích, trúng kế. Trong lúc hỗn loạn, Thái tử đã thay Tiên Đế chắn một mũi tên độc, Tiên Đế mới thoát nạn.

Nhưng Thái tử cũng vì thế mà bị thương nặng, tổn hại dương thọ.

Lúc bấy giờ trong ngoài cung đều đồn Thái tử không sống được đến ba mươi tuổi, ai cũng nghĩ Đông cung sẽ đổi chủ, ngay cả các sòng bạc dân gian cũng mở cược, đặt cược xem ngôi vị Đông cung sẽ thuộc về Tứ Hoàng tử hay Lục Hoàng tử.

Mùa xuân năm sau, Tiên Đế lập trưởng tử của Thái tử là Chu Hoài Hựu làm Hoàng Thái tôn, đón vào cung để đích thân dạy dỗ. Đồng thời, phong Tứ Hoàng tử làm Khang Vương, Lục Hoàng tử làm Thuận Vương, chọn ngày ra ngoài lập phủ.

Từ đó, không chỉ các lão thần trong quan trường nhiều năm, ngay cả những kẻ mới vào triều cũng hiểu rõ, hành động này của Tiên Đế chẳng qua là tuyên bố với thiên hạ, Đông cung mới là chính thống.

Triều đình đầy sóng gió bỗng chốc trở nên yên bình, những ý đồ rục rịch manh nha cũng dừng lại.

Những năm sau đó, sức khỏe của Thái tử ngày một suy yếu, trong khi Hoàng Thái tôn dần trưởng thành lại được Tiên Đế rất coi trọng. Tiên Đế từng cười nói với quần thần trong yến tiệc: “Đứa cháu này giống Trẫm.”

Nếu không có vụ mưu phản đó, đáng lẽ Hoàng Thái tôn Chu Hoài Hựu đã là vị Hoàng Đế tiếp theo của Đại Chu.

Và Vệ Xuân, người được phán là có mệnh phượng hoàng từ khi mới sinh, chính là vị hôn thê của Chu Hoài Hựu.

***

Trong Ngự thư phòng, Thành Thái Đế ôn hòa nhìn Tiết Vô Vấn, nói: “Bình thân đi. Đã tra ra nguồn gốc tin đồn đó chưa?”

“Bẩm Hoàng thượng, thần chỉ tra ra tin đồn xuất phát từ Yến Xuân lâu. Nghe tú bà trong lầu nói, người đó là một thương nhân người Hồ, tin Tiên Thái tôn chưa chết là do người đó say rượu nói với các cô nương trong lầu, nhưng khi tỉnh rượu lại không nhớ mình đã nói điều đó.”

“Say rượu?” Thành Thái Đế nhíu mày: “Đã bắt được thương nhân người Hồ đó chưa?”

“Vẫn chưa, hai tháng trước thương nhân đó đã ở Yến Xuân lâu hai ngày rồi rời khỏi Thịnh Kinh, sau đó tung tích mất dạng, thần đã phái người ra ngoài thành tìm kiếm.”

Thành Thái Đế khẽ gật đầu.

Tin đồn Tiên Thái tôn còn sống chỉ mới lan truyền ở Thịnh Kinh hai tháng trước, ban đầu không ai tin là thật, tin tức cũng nhanh chóng biến mất.

Nhưng không hiểu tại sao, nửa tháng gần đây tin đồn này bỗng nhiên quay trở lại, càng truyền đi càng mạnh thêm. Hai ngày trước thậm chí truyền vào cung, ngay cả Thành Thái Đế cũng nghe được.

Tuy bây giờ đã tra ra là lời nói say của một thương nhân người Hồ, nhưng Thành Thái Đế vẫn không thấy yên tâm chút nào.

“Người ta thường nói rượu vào lời ra, Tiết khanh nghĩ lời của thương nhân người Hồ đó có phải sự thật không? Hiền điệt của Trẫm, có khả năng đang ẩn náu ở biên cương, tình cờ bị thương nhân đó bắt gặp không?”

Tiết Vô Vấn cụp mắt xuống, che giấu vẻ khác thường trong mắt, nói: “Thương nhân người Hồ vốn hay ăn nói lung tung, nhất là ở những nơi phường hoa ngõ liễu, một bầu rượu vàng xuống bụng, chuyện gì cũng có thể bịa ra. Theo thần thấy, lời thương nhân đó nói chắc là giả.”

Thành Thái Đế khẽ “Ừm” một tiếng: “Dù sao cũng phải tìm cho được thương nhân đó.”

“Vâng.”

Nói xong chuyện thương nhân kia, Thành Thái Đế chợt nghĩ đến điều gì đó, khẽ nhếch môi, nhìn Tiết Vô Vấn, ung dung nói: “Vừa rồi trong yến tiệc, Quý phi nói với Trẫm, cháu gái nhà nàng ấy hiện đang ở tạm phủ Định Quốc Công, có việc này không?”

Tiết Vô Vấn bị hỏi thì giật mình, suy nghĩ một lát mới đáp: “Quả là có việc này, tháng trước thân thể bà nội nhiều bệnh, nên Vương lão phu nhân ở Doanh Châu đã gửi Vương Lục nương tử đến phủ Định Quốc Công, nói Vương Lục nương tín Phật từ nhỏ, phúc duyên sâu dày, nếu hằng ngày tụng kinh cầu phúc cho bà, nhất định bà sẽ sớm khỏe lại. Hiện giờ Vương Lục nương đang ở trong Tĩnh Tâm đường của bà nội.”

Thành Thái Đế nghe xong, nhướn mày, gật đầu nói: “Thật là một đứa trẻ có hiếu.”

Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút, cầm chén trà trên án thư lên, nhấp một ngụm, nói tiếp: “Năm nay ngươi cũng hai mươi hai tuổi rồi phải không, mấy năm nay làm việc cho Trẫm ở Cẩm Y Vệ, đã để ngươi chậm trễ chuyện hôn sự. Quý phi cầu xin Trẫm tìm một phu quân tốt cho cháu gái của nàng, Trẫm thấy ngươi rất thích hợp. Ngươi thấy thế nào?”

Tiết Vô Vấn vừa nghe, vội bày ra dáng vẻ cầu xin tha thứ, chân tình tha thiết nói: “Bệ hạ hãy tha thứ cho thần! Thần thường ngày ghét nhất là Phật đường, những nơi như chùa chiền, nếu cưới một nương tử ngày ngày tụng kinh lễ Phật, sợ là thần không dám về nhà.”

“Hơn nữa, mấy ngày trước mẫu thân mới chọn cho thần một mối hôn sự, tính cách của mẫu thân thần, Bệ hạ đều hiểu rõ, thần đâu dám trái ý người?”

Mẫu thân của Tiết Vô Vấn là Thôi thị, trưởng nữ dòng chính của họ Thôi ở Hiển Châu, trước đây ở Thịnh Kinh nổi tiếng là người thông minh tài giỏi, nói gì làm nấy.

Khi Thành Thái Đế còn là Khang Vương, từng nghe nói Định Quốc Công rất kính trọng người thê tử này, đến nỗi không dám nhận mỹ nhân do Tiên Đế ban tặng.

Nghĩ đến đây, Thành Thái Đế không khỏi bật cười: “Tiết phu nhân chọn cho ngươi quý nữ nhà nào?”

“Là nữ nhi một người bạn cũ của mẫu thân, người ở Túc Châu, cô nương đó vẫn đang để tang, đợi hết thời gian để tang, mẫu thân sẽ đến nói chuyện hôn sự.”

Bản gia của Tiết gia vốn là ở Túc Châu, Thôi thị đến đó để nói chuyện hôn sự cho Tiết Vô Vấn cũng không có gì lạ. Thành Thái Đế đặt chén trà xuống, nói: “Đã vậy, Trẫm cũng không ép ngươi nữa.”

Tiết Vô Vấn này ở Thịnh Kinh nổi tiếng là kẻ phong lưu, thường xuyên qua đêm ở nơi phường hoa ngõ liễu, Thành Thái Đế không chỉ mới thấy hắn ta lên triều với môi bị cắn rách một lần, nghe nói đều là do các cô nương trong lầu hoa ghen tuông với nhau mà để lại.

Ghép hắn ta với Vương Lục nương thích lễ Phật kia thật sự không thích hợp.

Ra khỏi Ngự thư phòng, yến tiệc ở điện Thu Diên đã gần tàn.

Tiết Vô Vấn đi thẳng ra cổng cung, Ám Nhất mở cửa xe cho hắn ta, theo thông lệ hỏi một câu: “Thế tử có về phủ không?”

Tiết Vô Vấn thu lại nụ cười trên mặt, lạnh nhạt nói: “Không, đến Ngọc Kinh lâu.”

Ám Nhất vội vàng dạ một tiếng, trong lòng không khỏi càu nhàu: Gần đây Thế tử toàn ngủ ở Ngọc Kinh lâu, cứ ngủ thế này, e rằng các cô nương ở Thịnh Kinh đều không dám lấy ngài ấy nữa.

***

Mồng chín tháng Giêng năm Thành Thái thứ sáu.

Thịnh Kinh tuyết rơi dày đặc, gió lạnh như dao cùn, cắt vào tận xương.

Trong thời tiết giá rét thấu xương này, Khương Lê mong ngóng từng ngày từng tháng, cuối cùng cũng đợi được Dương Huệ Nương và Khương Lệnh.

“Mẹ, A Lệnh!” Khương Lê tiến lên ôm Dương Huệ Nương vừa xuống xe ngựa, mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.

Dương Huệ Nương nghiêm túc quan sát nàng, thấy sắc mặt nàng hồng hào, thần thái rạng rỡ, trong lòng lập tức thở phào. Dù sao cũng là cô nương mình nuôi lớn, lần đầu xa cách lâu như vậy, nhiều ít cũng lo lắng.

May mà con rể đã chăm sóc A Lê rất tốt.

Vừa nghĩ đến đó, đã thấy Hoắc Giác đi ra từ trong nhà, trước hết là hành lễ chào hỏi bà ấy, sau đó mới đến bên cạnh Khương Lê, khoác một chiếc áo choàng trắng lên người nàng, dịu dàng nói: “Đừng để bị lạnh.”

Khương Lê sờ sờ mũi, vừa rồi khi nghe tin Dương Huệ Nương đến, nàng đã vội vàng chạy ra ngoài, thậm chí còn không kịp khoác áo choàng.

Dương Huệ Nương thấy vậy, vội trách một câu: “Tính nóng vội của con khi nào mới sửa được?”

Khương Lê vội giải thích: “Bây giờ con đã chững chạc hơn nhiều rồi, không tin người hỏi Hoắc Giác xem.”

Hoắc Giác thuận theo gật đầu xác nhận, Dương Huệ Nương liếc Khương Lê một cái, trong lòng vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ.

Vui mừng vì Hoắc Giác quan tâm chăm sóc A Lê, cũng bất đắc dĩ vì sự quan tâm này. A Lê vốn đã được bà ấy nuông chiều có phần yếu ớt, giờ được Hoắc Giác cưng như vậy, sợ là sẽ càng ngày càng mong manh hơn.

Các tỳ nữ xung quanh đang bận rộn dỡ hành lý trên xe ngựa, Khương Lê khoác tay Dương Huệ Nương, nói: “Mẹ, người mau đến xem viện con chuẩn bị cho người.”

“Đợi một chút đã.” Dương Huệ Nương như thể nhớ ra điều gì đó, nhìn quanh bốn phía, vẫy tay gọi một phụ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi mặc áo bông màu xanh đậm, nói: “Như Nương, tỷ lại đây.”

Phụ nhân tên “Như Nương” đó cẩn thận bước đến, cúi người thật sâu chào Hoắc Giác và Khương Lê.

Dương Huệ Nương vội ngăn động tác của bà ấy lại, nói: “Không cần như vậy, đây là nữ nhi và con rể ta, tỷ cứ coi như vãn bối nhà mình là được.”

Nói xong, Dương Huệ Nương quay sang nhìn Khương Lê, giới thiệu về Như Nương.

Thì ra Như Nương là một phụ nữ bất hạnh Dương Huệ Nương gặp được trên đường đi, khi còn trẻ đã là góa phụ, lại không có con cái, bị cha mẹ chồng hành hạ mười mấy năm, suýt mất mạng.

Dương Huệ Nương tình cờ gặp lúc cha mẹ chồng bà ấy đang đánh đập bà ấy, thoáng chốc không đành lòng, bèn mua bà ấy từ tay cha mẹ chồng.

Dương Huệ Nương nói: “Ta mở quán rượu cũng cần người, sau này để Như Nương theo ta nấu rượu là được. Chỉ là chỗ ở, ta nghĩ trước tiên cứ để Như Nương ở chung với ta ở đây, đợi quán rượu mở cửa rồi sẽ dọn cho tỷ ấy một căn phòng phía sau quán, các con thấy như vậy được không?”

Đương nhiên Khương Lê không có ý kiến gì, nhưng muốn thêm người vào phủ, nàng nghĩ vẫn cần có sự đồng ý của Hoắc Giác mới được, bèn quay đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh viết hai chữ thật to: Được không?

Hoắc Giác mỉm cười nhẹ nhàng, nói: “A Lê quyết định là được, ta nghe theo A Lê.”

Khương Lê đỏ mặt, nào có ai như hắn chứ, trước mặt nhiều người mà lại nói nghe theo thê tử, cũng không sợ người ta cười hắn sợ vợ.

Nàng vội quay đầu đi, nói với Như Nương: “Đã vậy, thím cứ yên tâm ở lại đi.”

Như Nương nghe vậy, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nghẹn ngào cảm tạ, tuy tuổi không còn trẻ, nhưng khí chất dịu dàng, nói chuyện nhẹ nhàng nho nhã, nghĩ đến quá khứ của bà ấy, thật khiến người ta thương xót.

Sắp xếp xong việc của Như Nương, Khương Lê định kéo Dương Huệ Nương vào viện, bỗng nghe Khương Lệnh gọi một tiếng “Tôn thủ lĩnh”.

Khương Lê dừng bước, định chào hỏi Tôn Bình vài câu, lòng bàn tay chợt bị siết chặt, thấy Dương Huệ Nương kéo tay nàng, nói một cách mất tự nhiên: “Không phải nói muốn dẫn ta vào xem sao? Mau dẫn đường đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK