Mục lục
Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm!” Một tiếng sấm vang lên nơi chân trời.

Một tia chớp xé màn đêm đen, mang theo khí thế như vạn quân, tạo thành một vết nứt trên bầu trời.

Tông Khuê nhìn khung cửa sổ bị gió lớn đột ngột thổi đến phát ra tiếng “loảng xoảng”, duỗi khuỷu tay, hạ giọng hỏi Hoắc Giác: “Sao Hoàng thượng ra ngoài lâu thế vẫn chưa về? Không phải nói muốn cùng chúng ta thưởng thức trà Phật từ chùa Đại Tướng Quốc sao? Còn nữa, sao Huệ Dương Trưởng Công chúa lại chọn lúc này để đến chứ?”

Hoắc Giác cúi mắt nhìn chén trà trong tay, chỉ thấy trong nước trà trong suốt có vài lá trà xanh non.

Hắn nâng chén lên uống một ngụm trà, bình thản nói: “Hoàng thượng và Trưởng Công chúa tình cảm huynh muội sâu đậm, có lẽ vẫn đang trò chuyện. Chúng ta là thần tử, kiên nhẫn chờ đợi là được.”

Tông Khuê “chậc” một tiếng.

Tình cảm huynh muội sâu đậm?

Ai mà chẳng biết từ khi vị Phò mã gia của phủ Phụ Quốc Tướng quân qua đời, Trưởng Công chúa chưa từng vào cung.

Trong cung ngoài cung đều có đủ loại đồn đoán.

Có người nói vì Phò mã gia và Trưởng Công chúa có hiềm khích nên Thành Thái Đế không cho Trưởng Công chúa vào cung. Có người nói Trưởng Công chúa xấu hổ trước sự vu khống của Phò mã gia đối với Thành Thái Đế nên tự mình ở nhà sám hối, vì thế mới không vào cung.

Nhưng theo Tông Khuê, dù là đồn đoán nào đi nữa, Trưởng Công chúa vừa vào cung, Thành Thái Đế đã vội vàng ra điện đón tiếp, chứng tỏ huynh muội họ đã hóa giải hiềm khích rồi.

Tông Khuê nhún vai nói: “Đã như vậy, sao Hoàng thượng không giải tán buổi tiệc trà này luôn, tâm sự với Trưởng Công chúa cho thoải mái, để chúng ta đợi ở đây làm gì?”

Hoắc Giác đặt chén trà xuống, nhìn về phía cửa điện, khóe môi hơi nhếch lên.

Thành Thái Đế sẽ không quay lại điện Tử Thần nữa.

Trưởng Công chúa nhận được tin tức đó, chắc chắn sẽ muốn “chia sẻ” với Thành Thái Đế.

Lòng người khó đoán nhất.

Bảy năm trước, nàng ấy chọn bảo vệ người huynh trưởng kia, nhưng không ngờ sẽ mất đi Phò mã của mình mãi mãi. Bây giờ bảy năm đã trôi qua, trong những cơn ác mộng ngày qua ngày, làm sao có thể không oán? Làm sao có thể không hận?

Trên bậc thang đá cẩm thạch trắng bên ngoài điện Tử Thần, Thành Thái Đế nhìn bóng dáng Trưởng Công chúa bước xuống từng bậc, trong đầu vẫn vang vọng những lời nàng ấy vừa nói.

“Hoàng huynh có biết vào ngày thọ đản của Hoàng huynh, ở lầu Đại Bi đã xảy ra chuyện gì không?”

“Linh vị ở lầu Đại Bi đã khóc ra máu, hôm nay những người đến tháp cúng bái đều nghe thấy tiếng khóc lóc đau thương. Hoàng huynh, huynh nói xem rốt cuộc là linh bài tổ tiên nhà nào đang khóc ra máu?”

“Bia công đức của Phụ hoàng đã khóc ra máu, linh bài tổ tiên Vệ gia đã khóc ra máu, tiếp theo sẽ là ai?”

“Hoàng huynh, huynh có tin vào báo ứng không?”

Báo ứng…

Gương mặt vốn nho nhã của Thành Thái Đế lập tức méo mó thành khuôn mặt ác quỷ vừa giận dữ vừa kinh hoàng.

Ông ta vuốt ngực, chỉ về phía viên thái giám đang hầu hạ cách đó vài mét, nói: “Triệu Bảo Anh! Mau gọi Triệu Bảo Anh đến đây!”

***

Một khắc sau, Triệu Bảo Anh tươi cười bước vào điện Tử Thần, khom người chào các đại thần trong điện, nói: “Trong lòng Hoàng thượng có cảm giác, muốn bàn luận Phật pháp với Viên Huyền đại sư nên đã đến Càn Thanh cung. Đặc biệt sai nô tài đến điện Tử Thần nói một tiếng với các vị đại nhân, yến tiệc hôm nay đến đây kết thúc.”

Lời vừa dứt, mấy vị đại thần ngồi phía trước đều nhìn nhau.

Lăng Duệ và Chu Dục Thành đưa mắt nhìn người kia, rồi nhanh chóng tránh ánh mắt nhau, thản nhiên đứng dậy, nói với Triệu Bảo Anh: “Phiền công công.”

Thành Thái Đế thích nhất quân thần cùng vui, những năm qua tiệc thọ đản trong cung chưa đến giờ Hợi thì sẽ không kết thúc. Lúc này còn chưa đến giờ Tuất, sao đột nhiên lại dừng tiệc?

Nỗi nghi hoặc trong lòng các đại thần cũng chỉ chợt thoáng qua, ra khỏi điện Tử Thần, dưới sự dẫn đường của nội thị, họ đi thẳng đến cổng Thừa Thiên.

Hoắc Giác và Tông Khuê ngồi ở vị trí cuối cùng, đợi những người khác ra gần hết mới đứng dậy, chậm rãi đi ra cửa điện.

Vừa ra khỏi cửa, đã nghe Triệu Bảo Anh nói: “Hoắc đại nhân xin dừng bước.”

Hoắc Giác dừng lại, có vẻ hơi bất ngờ, khom người chắp tay một cái với Triệu Bảo Anh, nói: “Triệu công công có việc gì?”

Triệu Bảo Anh kín đáo đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Phúc Tử, Tiểu Phúc Tử lập tức tươi cười nói với Tông Khuê: “Tông đại nhân, nô tài đưa ngài ra ngoài, mời ngài theo nô tài.”

Tông Khuê đưa mắt nhìn qua lại giữa Tiểu Phúc Tử và Triệu Bảo Anh, nhíu mày nói: “Trạng nguyên lang, ta đợi huynh ở dưới bậc thang ngọc. Nếu huynh cần người giúp đỡ, cứ gọi ta một tiếng.”

Lời này nói không hề có chút che giấu, làm cho khóe miệng Tiểu Phúc Tử giật giật.

Hóa ra vị Tông đại nhân này sợ Đốc công nhà hắn ta làm hại Hoắc đại nhân à? Hừ, cũng không nhìn xem nếu không có Đốc công tối nay, làm sao tiểu thê tử của Hoắc đại nhân có thể bình an vô sự?

Chẳng qua là dựa vào việc nhà mình có trưởng bối chống lưng, không mấy ai dám chọc đến Tông gia ở Thịnh Kinh, nhưng ngay cả Tông Già đại nhân cũng không lên tiếng, một Ngự sử nhỏ nhoi như ngài dám lớn tiếng trước mặt Đốc công cái gì chứ?

Trong lòng Tiểu Phúc Tử thầm mắng Tông Khuê một trận tơi bời, nhưng trên mặt vẫn cười hì hì nói: “Tông đại nhân, mời.”

Hoắc Giác khẽ gật đầu với Tông Khuê, nói: “Không sao đâu, Tông đại nhân cứ đi trước.”

Tông Khuê mới chịu bước đi, người vừa đi khỏi, Triệu Bảo Anh đã nói: “Hoắc đại nhân, hôm nay khi đi lấy trà Phật, nô tài tình cờ gặp Hoắc phu nhân. Hoắc phu nhân có vẻ đi lạc đường, cũng là trùng hợp, nô tài vừa sai người đưa Hoắc phu nhân đến Ngự Hoa viên, lại ‘tình cờ’ gặp Chu đại nhân của Hồng lư tự Khanh và Thế tử phủ Định Viễn Hầu.”

Trên đời làm gì có nhiều sự trùng hợp và tình cờ như vậy, lời Triệu Bảo Anh nói không hề có gì khó hiểu.

Sắc mặt Hoắc Giác nghiêm lại, vội vàng cung kính hành lễ, nói với Triệu Bảo Anh: “Đa tạ công công đã giúp nội tử giải vây, lời chỉ dạy của công công, Giác xin khắc ghi trong lòng.”

Triệu Bảo Anh thấy Hoắc Giác đã hiểu ý ngay, cũng không nói nhiều, chỉ vung phất trần, cười nói: “Nô tài chỉ nói miệng vậy thôi, đâu có chỉ dạy gì? Hoắc đại nhân không cần để tâm, giờ cũng không còn sớm, mời Hoắc đại nhân trở về.”

Hoắc Giác chắp tay nói thêm câu tạ ơn, thái độ cung kính.

Đợi Hoắc Giác xuống bậc thang ngọc, Triệu Bảo Anh nhìn sắc trời bên ngoài, nói với Tiểu Phúc Tử vừa tiễn người về: “Bây giờ ta sẽ đến Càn Thanh cung, ngươi chạy một chuyến đến Ngự Hoa viên, giúp Cao Tiến Bảo một tay, tối nay hai ngươi không cần đến Càn Thanh cung nữa.”

Tiểu Phúc Tử vội “Dạ” một tiếng, ngập ngừng, nói với giọng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: “Đốc công cẩn thận, nô tài thấy hôm nay Hoàng thượng…”

Dù hiện tại trong điện Tử Thần chỉ còn hai người họ, Tiểu Phúc Tử cũng không dám nói quá rõ ràng.

Triệu Bảo Anh liếc nhìn hắn ta, cười mắng: “Những năm nay ta ăn cơm trong cung là ăn không à? Mau đi làm việc đi, đừng ở đây lề mề lười biếng!”

Tiểu Phúc Tử biết Đốc công nhà mình không cho hắn ta đến Càn Thanh cung, chẳng qua là sợ hắn ta bị vạ lây, bị Hoàng thượng lấy ra để trút giận mà mất mạng thôi.

Hắn ta lo lắng không yên cung kính khom người với Triệu Bảo Anh, rồi chạy về phía Ngự Hoa viên.

***

Đêm khuya trong Càn Thanh cung đèn đuốc sáng trưng, dưới hành lang treo đầy đèn lưu ly sáng rực, mỗi chiếc đèn đều vẽ hình Đức Phật từ bi phổ độ chúng sinh.

Theo lý thì hành lang sáng sủa thế này, không nên khiến người ta cảm thấy rợn người mới phải.

Nhưng Dư Vạn Chuyết đứng gác bên ngoài tẩm điện, nghe tiếng tụng kinh và tiếng mõ từ bên trong vọng ra, da đầu cứ tê dại từng đợt.

Rõ ràng là mùa hè, nhưng luôn cảm thấy gió lạnh thổi từng cơn.

Dư Vạn Chuyết biết, đây đều là do lòng người sợ hãi mà thôi.

Nói ra từ khi vào cung đến nay, tay ông ta không biết đã dính bao nhiêu máu người, ngay cả máu của Tiên Đế, ông ta cũng đã dính.

Từ khi từ Hoàng lăng trở về, ông ta đã hiếm khi như hôm nay, tâm thần bất an như vậy.

Động đất, bia công đức nứt vỡ, lầu Đại Bi khóc ra máu.

Từng việc từng việc liên tiếp xảy ra, vừa quái dị lại bí ẩn.

Đặc biệt là những điều này không phải do con người gây ra.

Từ khi Lâm An động đất, tinh thần của Hoàng thượng đã càng ngày càng căng thẳng, càng ngày càng yếu ớt.

Đừng nói là Hoàng thượng, ngay cả ông ta, một người vốn không tin vào quỷ thần, cũng bắt đầu dao động.

Dư Vạn Chuyết không khỏi nghĩ, trên đời này thật sự có nhân quả báo ứng không?

Sấm sét ầm ầm, tia chớp dữ dội.

Sấm sét này làm mi mắt Dư Vạn Chuyết giật giật, nhớ lại đêm bảy năm trước.

Cũng là một đêm sấm sét như thế này, Thừa Bình Đế nắm chặt tay ông ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, cổ họng phát ra tiếng “khò khè” đau đớn.

Người sắp chết, sức mạnh lại lớn đến không ngờ, thậm chí cổ tay Dư Vạn Chuyết còn bị cào ra mấy vết máu.

Bao nhiêu năm đã trôi qua, vết thương ở cổ tay đã lành hẳn, không còn tìm thấy dù chỉ một chút dấu vết.

Nhưng lúc này nhớ lại, cảm giác đau đớn khi da thịt bị móng tay cào rách dường như lại ùa về.

Đang nghĩ ngợi, một người mặc cát phục màu đỏ thẫm đã thong thả bước đến từ đằng xa. Dư Vạn Chuyết hơi nheo mắt nhìn về phía người đến.

“Dư Chưởng ấn, Viên Huyền đại sư đã đến chưa?”

Triệu Bảo Anh dịu giọng nói, vẻ mặt bình thường như mọi khi, giọng điệu nghe có vẻ rất thân thiết với Dư Vạn Chuyết.

Dư Vạn Chuyết thầm mắng một câu “Khẩu Phật tâm xà”, khẽ nhếch môi đáp: “Viên Huyền đại sư mới đến Càn Thanh cung cách đây nửa canh giờ, hiện đang ở trong điện thắp đèn tụng kinh cho Bệ hạ.”

Triệu Bảo Anh cười gật đầu, nói: “Vậy thì tốt, đêm nay Bệ hạ tâm trạng bất an, chắc sẽ thắp đèn tụng kinh suốt đêm. Ngài và ta đều được Bệ hạ coi trọng nên mới được trọng dụng trong Ti Lễ Giám. Hiện giờ Bệ hạ đang cần người, không bằng Chưởng ấn hầu hạ bên cạnh cùng ta? Có Chưởng ấn ở đó, hẳn là Bệ hạ cũng sẽ yên tâm hơn.”

Lời này vừa dứt, Dư Vạn Chuyết không giữ được nụ cười giả tạo trên mặt nữa, nghiến răng thật chặt.

Lúc nãy Thành Thái Đế vừa gặp ông ta, sắc mặt đã rất tệ.

Dù sao ngày xưa chính tại Càn Thanh cung này, ông ta và Thành Thái Đế đã ép Thừa Bình Đế uống chén thuốc đó. Bây giờ nếu Thành Thái Đế gặp ông ta, e rằng sẽ không nghĩ đến công lao theo phò của Dư Vạn Chuyết, mà là việc bản thân đã tàn nhẫn giết cha như thế nào.

Dư Vạn Chuyết vốn định chờ khi nào Triệu Bảo Anh đến thì mình sẽ rời đi, nào ngờ tên khẩu Phật tâm xà này lại là kẻ mặt cười mà lòng không cười, vừa đến đã đào hố cho ông ta. Nhưng lời vừa rồi ông ấy nói rất đường hoàng, không chê vào đâu được.

Ông ta là thái giám Chưởng ấn của Ti Lễ Giám, nếu thật sự rời đi, e rằng Thành Thái Đế biết được sẽ càng không vui.

“Ta cũng đang định thế, mời Triệu công công.”

Dư Vạn Chuyết hít sâu một hơi, khẽ phe phẩy phất trần, cùng Triệu Bảo Anh vào nội điện.

***

Tiệc trà ở điện Tử Thần vội vàng kết thúc, tiệc thưởng hoa trong Ngự hoa viên tự nhiên cũng không thể tiếp tục.

Vương Quý phi nghe cung nhân báo rằng Huệ Dương Trưởng Công chúa vào cung thì đã biết có chuyện chẳng lành.

Quả nhiên, Huệ Dương Trưởng Công chúa mới vào cung nửa canh giờ, tiệc trà bên điện Tử Thần đã tan. Thành Thái Đế đi đến Càn Thanh cung, chắc lại sẽ tụng kinh vãng sinh suốt đêm.

Còn ngày mai…

Vương Quý phi thầm thở dài, vết thương trên người bà ấy mới vừa lành hẳn, ngày mai Thành Thái Đế đến, lại không biết sẽ để lại bao nhiêu vết thương.

Đành phải bảo ma ma bôi thêm ít thuốc nữa vậy!

“Bổn cung thấy thời tiết này, sợ là sắp mưa rồi. Nếu trời đã không tốt, tiệc thưởng hoa hôm nay chỉ đành dừng ở đây, mọi người về cả đi.”

Lời Vương Quý phi vừa dứt, các mệnh phụ xung quanh đều đồng loạt hành lễ tạ ơn.

Khương Lê đang ngồi nói chuyện cùng Tiết Oánh và Minh Huệ Quận chúa trong đình, chợt thấy mấy nội thị cung nữ vội vàng đi đến điện Khâm An, mới biết là Vương Quý phi sắp về điện Thừa Loan.

Ba người đều có chút lưu luyến không rời.

Minh Huệ Quận chúa rút một cây trâm cài tóc bằng vàng từ búi tóc, nghiêng người cài vào mái tóc mai của Khương Lê, cười nói: “Ta và A Lê vừa gặp đã thân. Tiếc là trong tay cũng không có món quà gặp mặt nào thích hợp để tặng muội, cây trâm này là mấy ngày trước phụ vương tìm thợ thủ công làm cho ta. Cả bộ có sáu cây, A Oánh đã có một cây màu mật ong, cây tím trên đầu ta rất hợp với y phục hôm nay của muội, coi như là quà tặng cho muội vậy. Muội đừng chê.”

Tấm lòng thiện chí như vậy, sao Khương Lê có thể từ chối? Nàng cũng không khách sáo khước từ, vuốt ve cây trâm rồi cười cảm ơn Minh Huệ Quận chúa.

Nàng sờ sờ thắt lưng, muốn xem có món quà đáp lễ nào thích hợp không.

Nhưng hôm nay ra ngoài, hà bao thì mang không ít, nhưng những thứ khác hầu như không có gì. Chỉ có chuỗi vòng tay ngọc mỡ dê ở cổ tay và đồ trang sức ngọc xanh trên đầu là thích hợp để mang tặng.

Nhưng những thứ này đều là quà a tỷ tặng cho nàng trong lễ cập kê năm ngoái, Khương Lê đương nhiên không nỡ tặng lại những thứ a tỷ đã tặng mình cho người khác.

Tiết Oánh và Minh Huệ thấy Khương Lê lộ ra vẻ mặt nhăn nhó sờ thắt lưng, không nhịn được nhìn nhau cười.

Tiết Oánh trêu: “A Lê, cô muốn đáp lễ cũng không gấp lúc này. Hôm nào ta và Minh Huệ đến quán rượu của cô uống rượu, cô mời chúng ta uống mấy chén rượu cô tự nấu làm quà đáp lễ nhé?”

Minh Huệ nghe vậy thì trừng mắt nhìn Tiết Oánh: “Cô được lắm Tiết Oánh! Rõ ràng là ta tặng quà, cô lại có mặt mũi đòi ké quà đáp lễ A Lê tặng ta!”

Tiết Oánh “hừ” một tiếng: “Không phải là ta không mang quà ra ngoài sao, lần sau ta sẽ tự chuẩn bị quà gặp mặt, mang đến quán rượu cho A Lê.”

Trâm cài Minh Huệ Quận chúa tặng cho Khương Lê được chế tác tinh xảo không gì sánh bằng, nhìn là biết không phải thứ có thể mua được ở các tiệm đồ trang sức bên ngoài, làm sao có thể lấy rượu làm quà đáp lễ được?

“Các cô đến quán rượu, ta đương nhiên phải mời các cô uống rượu, nhưng uống rượu làm sao tính là quà đáp lễ được? Lần sau ta sẽ tặng quà đáp lễ cho các cô.”

Ba người lại nói thêm vài câu, mới lưu luyến không rời mà từ biệt nhau.

Ra khỏi đình, Khương Lê thấy Như Nương đứng bên cạnh Tố Tùng, vội đi qua hỏi: “Thím Như Nương, thím đã tìm thấy người đó chưa?”

Như Nương cười gật đầu: “Tìm, tìm thấy rồi. Về, về, rồi, nói chuyện, với con.”

“Vậy thì tốt quá.” Khương Lê cười híp mắt nói: “Hôm nay thu hoạch trong yến tiệc cung đình không nhỏ! Ta mới kết bạn được với hai cô nương tốt, thím Như Nương lại tìm được bạn cũ, thật sự là đáng công đến.”

Nàng vốn là người rộng lượng, lúc này đã hoàn toàn quên mất trước khi vào cung mình lo lắng đến mức nào, cũng quên cả lúc nãy đến Ngự Hoa viên đã hoảng hốt ra sao.

Trên đường đến cổng Thừa Thiên, cứ hào hứng nói về chuyến vào cung hôm nay của mình viên mãn thế nào.

Đến cổng Thừa Thiên, gặp Hoắc Giác, cũng không quên nhắc lại thu hoạch hôm nay một lần nữa.

“Này, chàng xem, đây là trâm vàng Minh Huệ tặng, là Thành Vương gia đích thân tìm thợ làm đồ trang sức làm cho Minh Huệ, đeo cùng y phục a tỷ tặng ta có đẹp không? Các nàng ấy nói muốn đến quán rượu tìm ta uống rượu, mấy ngày nữa ta phải nấu thêm ít rượu trái cây cho họ nếm thử. À còn nữa, chàng nói xem ta nên tặng quà đáp lễ gì cho họ thì tốt?”

Tiểu nương tử lúc thì như con chim khách vừa về tổ đã líu lo không ngớt, giọng trong trẻo ngọt ngào, lúc thì lại chống cằm, nhíu mày suy nghĩ, dường như gặp phải vấn đề cực kỳ khó khăn.

Hoắc Giác dựa vào lưng ghế, lặng lẽ nghe nàng nói, đợi đến cuối cùng khi nàng nói xong, mới cười bảo: “Ngày mai ta sẽ bảo Hà Chu mang một bức《Hàn Mai Đồ》của Cửu Tưởng cư sĩ đến phủ Thành Vương. Thành Vương gia thích múa bút hành văn, Minh Huệ Quận chúa từ nhỏ đã như mưa dầm thấm đất, cũng rất thích thi họa, bức 《Hàn Mai Đồ》này hẳn sẽ hợp ý nàng ấy.”

“Còn về Tiết cô nương, bình thường A Lê đưa bánh cho a tỷ thì gửi thêm một phần cho Tiết cô nương là được, nghe nói Tiết cô nương thường ngày thích nhất là ăn.”

Khương Lê không ngờ Hoắc Giác chỉ cần vài câu đã giải quyết xong vấn đề mình lo lắng cả một đường, lập tức mừng rỡ như mở cờ, vội khen ngợi: “Hoắc Giác, chàng thật sự đã giúp ta một việc lớn!”

Tiểu nương tử cười đến mắt cong cong, trông có vẻ thật sự rất vui.

Hoắc Giác nhìn hai lúm đồng tiền rất sâu ở khóe miệng cô, bóp bóp đầu ngón tay cô, nói: “Hôm nay đến Ngự Hoa viên, có bị dọa không?”

Vốn dĩ hắn đã sắp xếp trong cung, để Như Nương “tình cờ” gặp cha nuôi.

Việc Lý ma ma xuất hiện không nằm trong dự liệu của Hoắc Giác. Nhưng việc người làm dù có kín kẽ đến đâu, cũng không bằng một sự tình cờ đến ngoài ý muốn.

Sự tình cờ của Lý ma ma quả thật tốt hơn kế hoạch ban đầu của hắn.

Hơn nữa, Lý ma ma là tâm phúc của Chu Quý Tần, Chu Quý Tần và Vương Quý phi thân thiết…

Chuyện hôm nay có lẽ sẽ mang đến niềm vui bất ngờ.

Điều duy nhất lo lắng, chính là sợ A Lê bị dọa.

Khương Lê vừa nghe đã biết Hoắc Giác đang nói đến chuyện vị ma ma của Quý Tần nương nương kia, tuy lúc đó quả thật nàng cũng có chút hoảng hốt, nhưng cũng không quá sợ hãi.

Võ công của Tố Tùng giỏi như vậy, ngay cả Vân Chu cũng nói, tuy võ công của nàng ấy cao hơn Tố Tùng nhưng nếu hai người thật sự động thủ, người thua chắc chắn là nàng ấy. Tố Tùng thật sự quá giỏi “ra ám chiêu”, sử dụng ám khí đến mức thần không biết quỷ không hay.

Có Tố Tùng bảo vệ, nàng chắc chắn sẽ không bị thương. Chỉ là vì ở trong cung, sợ làm hỏng quy củ, mang đến rắc rối cho Hoắc Giác mà thôi.

“Ta không sao.” Khương Lê hơi nhấc váy, lộ ra giày thêu hoa bên dưới, cười tươi nói: “Ta giả vờ bị trẹo chân, khóc không chịu đi, vị Lý ma ma đó đành bó tay với ta. Sau đó gặp một vị công công tốt bụng, phái người đưa chúng ta đến Ngự Hoa viên, rồi sau đó gặp được Minh Huệ và A Oánh, nói chuyện mãi đến khi tiệc thưởng hoa kết thúc!”

Khương Lê nói đến đây, vô thức nghĩ tới người bạn cũ mà Như Nương nói đến, cũng không biết người đó là ai.

Vốn dĩ chuyện gì nàng cũng sẽ nói với Hoắc Giác, nhưng chuyện Như Nương gặp bạn cũ trong cung dù sao cũng là chuyện riêng tư của bà ấy. Trừ phi Như Nương đồng ý, nếu không nàng sẽ không nói ra ngoài.

Khương Lê tự cho rằng mình đã giữ được bí mật của Như Nương, nào biết phu quân của nàng đã nắm rõ tất cả bí mật của mọi người trong lòng bàn tay từ lâu.

Tiểu nương tử có vẻ không chịu nói thêm để giữ bí mật, khiến Hoắc Giác không nhịn được cười, nhưng cũng không vạch trần, chỉ giả vờ không biết.

Nửa canh giờ sau, cuối cùng xe ngựa cũng đến Hoắc phủ.

Dương Huệ Nương và Khương Lệnh đã đợi ở cửa từ lâu.

Hôm nay là lần đầu tiên Khương Lê vào cung, hai người còn căng thẳng hơn cả đương sự. Không sợ gì khác, chỉ sợ gặp Tô Dao.

Trước đây ở phố Chu Phúc, Tô Dao đã gây khó dễ cho A Lê không ít lần. Giờ địa vị của nàng ta cao như vậy, nhỡ gặp phải, lại gây rắc rối cho A Lê thì sao?

Khương Lê vừa xuống xe, đã bị Dương Huệ Nương kéo qua, xem xét kỹ lưỡng một lúc lâu, thấy nàng còn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hôm nay vào cung có thuận lợi không?”

Tất nhiên Khương Lê chỉ báo tin vui chứ không báo tin buồn, cười híp mắt nói: “Thuận lợi không thể thuận lợi hơn, mẹ ơi, con đã kết được hai người bạn tốt!”

Mọi người vừa nghe Khương Lê kể về những người tỷ muội tốt mới quen, vừa đi vào trong nhà.

Hà Chu đứng ngoài cửa thùy hoa, đợi người khác đi qua hết, mới lặng lẽ tiến gần Hoắc Giác, khẽ nói: “Chủ tử, Thế tử đang đợi ngài ở cuối phố.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK