Tiết Chân ở trong núi lạnh lẽo suốt một đêm, trở về liền sốt cao liên miên mấy ngày. Tiết phu nhân Tào thị mời đại phu giỏi nhất, lại tìm bà mụ tốt nhất ngày đêm túc trực bên giường nàng ta.
Những lời đồn đại về Tiết Chân trong thành đã sớm bị Tào thị dập tắt. Nay bá tánh trong thành ngồi buôn chuyện không còn bàn tán việc Tiết Chân bị bắt cóc nữa, mà là chuyện Huyện lệnh sủng thiếp diệt thê.
Tiết Chân tỉnh lại, việc đầu tiên nàng ta hỏi là về Tùy Vụ: “Mẹ, người đã xử lý Tùy Vụ xong chưa? Chỉ cần nó chết, chuyện con bị bắt cóc sẽ chết không đối chứng.”
Tiết Chân vô cùng may mắn, khi được người ta tìm thấy, tóc tai nàng ta rối bời, căn bản không ai nhìn thấy mặt. Mọi chuyện đổ lên đầu Tùy Vụ là xong, chỉ là Tùy Vụ xưa nay không thành thật, chưa chắc đã ngoan ngoãn nghe lời, giữ lại một mạng của nàng ta chung quy vẫn không an toàn.
Tào thị lấy khăn lau mặt cho nàng ta, gật đầu nói: “Chuyện Tùy Vụ ta tự có sắp xếp, con cứ dưỡng bệnh cho khỏe. Khỏi bệnh rồi, ta sẽ đưa con về nhà ngoại.”
Tiết Chân ngẩn người, ngước mắt nhìn Tào thị, nói: “Con không đi.”
Tào thị ném khăn xuống đất, quát lớn: “Không đi cũng phải đi. Ta đã nói chuyện với bà ngoại của con rồi, nửa năm nữa, con sẽ thành thân với biểu ca con, thành thân xong vừa lúc có thể cùng hắn lên Kinh ứng thí. Bà ngoại con một lòng muốn con gả vào Tào gia, cậu con lại xưa nay thương con. Hôn sự tốt như vậy, người khác cầu còn không được!”
“Biểu ca đã có hôn ước từ trước, vị Trần cô nương kia hiện đang ở nhà cậu, cậu còn chuẩn bị sính lễ cho nàng ta rồi. Con có người mình thích, tại sao phải đi giành duyên phận của người khác?”
“Tại sao? Con còn chưa biết tại sao sao?” Tào thị tức giận đến ngực đau nhói: “Con thật sự cho rằng đẩy Tùy Vụ ra là xong chuyện sao? Con ra ngoài hỏi xem, trong thành này có bao nhiêu người tin lời con nói?”
Tiết Chân mặt mày tái mét: “Con không quản người khác, chỉ cần Hoắc Giác nguyện ý tin là được, con sẽ tự mình nói với hắn. Không được nữa, con sẽ cầu xin cha, để cha nói với hắn, lời của cha hắn nhất định sẽ tin.”
Tào thị nói: “Tính tình cha con con không rõ sao? Con nghĩ cha con còn muốn gả con cho hắn nữa sao?”
Tiết Chân cắn môi không nói, hốc mắt dần đỏ lên.
Tào thị chung quy vẫn thương con gái, nắm lấy tay Tiết Chân, dịu giọng nói: “Chân nhi, nghe lời mẹ, con bây giờ không thể ở lại Đồng An nữa. Biểu ca con tài hoa hơn người, lại từ nhỏ đã có ý với con, nào có chỗ nào thua kém Hoắc Giác? Còn vị Trần cô nương kia, con không cần lo lắng, chẳng qua chỉ là một cô nhi nhà nghèo, tùy tiện gán cái tội tư thông với người khác, là có thể đuổi nàng ta ra khỏi phủ. Chân nhi, xưa nay con phân biệt được nặng nhẹ, đừng hồ đồ, biểu ca con bây giờ mới là người chồng tốt nhất cho con.”
***
Thời tiết ngày một nóng hơn, chớp mắt đã đến tháng năm, người người trong thành Đồng An đều đã thay y phục mỏng nhẹ.
Tiết Chân ngồi trong xe ngựa, thần sắc hững hờ.
Tùy Vân run rẩy rót cho nàng ta một chén trà lài, cẩn thận nói: “Tiểu thư, uống chút trà cho đỡ khát ạ.”
Nghe vậy, mắt Tiết Chân rốt cuộc cũng động đậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tùy Vân.
Tùy Vân rùng mình một cái, cúi đầu như chim cút, ngay sau đó liền nghe Tiết Chân nói: “Vén rèm lên, ngột ngạt.”
“Vâng, tiểu thư.”
Tùy Vân vén một bên rèm cửa sổ, gió đầu hạ thổi nhẹ vào, Tùy Vân vừa định nói gì đó thì cổ tay bỗng nhiên đau nhói.
Tùy Vân kinh hãi quay đầu lại, liền thấy Tiết Chân nhìn chằm chằm vào một cửa hàng trang sức ngoài cửa sổ.
Móng tay đâm sâu vào làn da mỏng manh ở cổ tay, Tùy Vân không dám kêu đau, nhìn theo ánh mắt của nàng ta.
Chỉ thấy trên bậc thềm của cửa hàng trang sức, một thiếu niên tuấn tú như ngọc đang nghiêng đầu nhìn một tiểu cô nương mặc váy lụa màu xanh nhạt thêu hoa hải đường.
Không biết là do ánh nắng quá ấm áp, hay là vì nguyên nhân khác, đôi mắt vốn lạnh lùng của thiếu niên như tuyết tan, dịu dàng như một dòng suối ấm.
Tiểu cô nương bên cạnh hắn chính là Khương Lê, nàng đang cười nói vui vẻ, trên búi tóc cài một cây trâm ngọc trai trang nhã.
***
Khương Lê sờ cây trâm trên đầu, rất hài lòng với tay nghề của thợ thủ công cửa hàng trang sức.
“Lúc Bích Hồng tỷ đưa cây trâm đến đã rơi mất hai viên ngọc trai, không ngờ lão sư phụ lại tìm được ngọc trai giống hệt để sửa lại cây trâm.”
Hoắc Giác thấy Khương Lê yêu thích không buông tay, khẽ cong môi cười, vừa định mở miệng, bỗng nhiên nụ cười trên môi cứng lại, nghiêng đầu nhìn ra đường lớn.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi lướt qua trên đường, khuôn mặt Tiết Chân ẩn hiện sau ô cửa sổ đang hé mở.
Hoắc Giác thản nhiên nhìn Tiết Chân một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, nghiêng người che cho Khương Lê.
Hắn đã sớm biết chuyện Tiết Chân và Tào gia từ Tiết Mậu, Tiết Chân muốn hại mạng A Lê, hắn không lấy mạng nàng ta đã là nương tay rồi. Nếu không phải Tiết Mậu có ơn với hắn, hắn sẽ không để Tiết Chân sống sót trở về.
Bây giờ nàng ta rời khỏi Đồng An cũng tốt, nếu không nàng ta lại động tới A Lê, hắn sợ mình không khống chế được ý muốn giết người.
Khương Lê hoàn toàn không biết Tiết Chân đang ngồi trong xe ngựa vừa lướt qua, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến cây trâm ngọc trai vừa tìm lại được của mình.
“A Lê, còn muốn ăn chè sữa dê hấp nữa không?” Hoắc Giác hỏi.
Mắt Khương Lê sáng lên, vui vẻ nói: “Muốn, ta nghe Oanh Oanh nói tiệm chè mới ra mấy món chè sữa, món sữa hấp vị hoa quế đặc biệt ngon.”
Xe ngựa Tiết gia đã đi xa, Hoắc Giác cúi đầu nhìn đôi mắt sáng long lanh của Khương Lê, đáy mắt thoáng hiện vẻ cưng chiều: “Đi thôi, ta dẫn muội đi ăn.”
Chưởng quầy của tiệm chè đối với Hoắc Giác có ấn tượng rất sâu sắc, thấy hắn dẫn một tiểu cô nương đến ăn chè, trên mặt cười đến nỗi sắp hình thành nếp nhăn.
“Hoắc công tử đến rồi!” Bà ấy niềm nở nói: “Còn có một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa nữa, mau vào trong, ta sắp xếp cho hai người chỗ ngồi tốt nhất.”
Tiệm chè không lớn, chỗ ngồi tốt nhất chính là bàn cạnh cửa sổ.
Hoắc Giác gọi chè cho Khương Lê xong liền rời khỏi tiệm, Khương Lê từ cửa sổ gỗ hé mở nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của hắn xuất hiện ở mấy cửa hàng đồ ăn gần đó.
Lúc trở lại, trên tay hắn xách một hộp thức ăn.
Mở ra xem, nào là chân ngỗng ngâm rượu, bánh đậu vàng, bánh sữa cuộn kem, sữa hấp đường… toàn là những món ăn vặt mà Khương Lê thèm thuồng lúc ốm đau.
Lúc Khương Lê bệnh, nàng uống thuốc đến phát ói, khi thấy khỏe hơn chút thì lại muốn làm nũng không muốn uống nữa.
Hoắc Giác biết vậy, cũng không trách mắng nàng, chỉ nhẹ giọng dỗ dành: “A Lê, muội ngoan ngoãn uống thuốc, hết bệnh rồi muốn ăn gì ta cũng mua cho muội.”
Khương Lê tất nhiên nói ra rất nhiều món, không ngờ Hoắc Giác lại nhớ hết không sót một thứ.
Vậy là những lời nàng nói, hắn đều ghi nhớ trong lòng.
Khương Lê cong mày mỉm cười, cầm đũa gắp một miếng bánh đậu vàng, đặt vào bát của Hoắc Giác, nói: “Huynh cũng ăn đi.”
Hoắc Giác vốn không thích ăn đồ ngọt, nhưng Khương Lê muốn hắn ăn thì hắn sẽ ăn.
Dáng người thiếu niên thẳng tắp, ngón tay thon dài trắng nõn, đôi đũa gỗ màu đỏ thô ráp trong tay hắn như cây bút vẽ, toát lên vẻ quý phái sang trọng, dịu dàng như thưởng trà trong mưa xuân.
Khương Lê chống cằm nhìn hắn ăn.
Từ khi còn rất nhỏ, nàng đã phát hiện ra, dù là thứ tầm thường bình dị đến đâu, chỉ cần vào tay Hoắc Giác, đều trở nên không tầm thường.
Con người hắn, khí chất quanh thân chẳng hề hòa hợp với phố Chu Phúc phồn hoa này, giống như viên ngọc rơi vào rổ mắt cá, liếc mắt đã có thể nhận ra sự khác biệt.
Cảm nhận được ánh mắt của Khương Lê, Hoắc Giác càng nhai chậm nuốt kỹ, đợi nuốt xong thức ăn trong miệng, hắn đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn vào đôi mắt trong sáng của Khương Lê, giọng khàn khàn: “Tháng sau A Lê đến tuổi cập kê rồi, đã nghĩ ra chữ tự nào chưa?”
“Chữ tự?” Khương Lê ngẩn người, có chút khó hiểu: “Chưa nghĩ ra, khi Oanh Oanh và A Yên cập kê hình như cũng không đặt chữ tự.”
Khương Lê nói không sai, nữ tử dân gian khi cập kê rất ít khi lấy chữ tự, thậm chí ngay cả lễ cập kê cũng rất qua loa.
Những nghi lễ như cài trâm, lấy chữ tự phần lớn chỉ có những tiểu thư khuê các mới có được.
Hoắc Giác nhìn Khương Lê: “Vậy A Lê có muốn ta đặt cho muội một chữ tự không?”
***
Từ tiệm chè đá ra, hai người trở về phố Chu Phúc.
Lúc ra ngoài Khương Lê cài một chiếc trâm gỗ, lúc về lại đổi thành một cây trâm cài đính mười mấy viên ngọc trai.
Dương Huệ Nương nhìn cây trâm trên đầu Khương Lê đầy ẩn ý, nói: “Lần trước con đi dự tiệc cài cây trâm này, ta còn tưởng là Oanh Oanh cho con mượn, giờ xem ra, cây trâm này là Hoắc Giác tặng con chứ gì.”
Khương Lê vội tháo cây trâm xuống, xem như vật quý mà đưa cho Dương Huệ Nương, cười nói: “Mẹ, cây trâm này đẹp không? Đây là tín vật đính ước Hoắc Giác tặng con đó, lần trước rơi xuống nước, con suýt nữa làm mất rồi.”
Dương Huệ Nương nghe vậy chọt nhẹ lên trán Khương Lê: “Còn không biết xấu hổ? Chưa cập kê mà đã nói đến tín vật đính ước, nếu bị người khác nghe thấy, lại bảo con không biết giữ ý.”
“Con có nói cho ai nghe đâu, chỉ nói cho mẹ nghe thôi mà.” Khương Lê ôm lấy cánh tay Dương Huệ Nương, làm nũng.
Dương Huệ Nương biết nàng đang dỗ mình, thở dài: “Con ơi là con, không nghe lời khuyên, cứ một mực muốn đâm đầu vào tường. Chưa nói đến việc Hoắc Giác có thật sự đến cầu hôn hay không, cho dù hắn đến cầu hôn, con gả cho hắn rồi. Con có biết sau này phải sống những ngày tháng như thế nào không?”
“Đương nhiên là những ngày tháng hòa hợp, vợ chồng tương kính rồi, giống như cha với mẹ vậy.”
Cha của Khương Lê, Khương Lệ, mất sớm, khi nàng và Khương Lệnh bảy tuổi thì ông ấy đã bệnh mất.
Trong ký ức ít ỏi của Khương Lê, tình cảm của cha mẹ nàng vẫn luôn rất tốt, tính tình mẹ nàng nóng nảy như vậy, trước mặt cha nàng cũng trở nên dịu dàng.
Dương Huệ Nương trừng mắt nhìn nàng: “Cha con sao có thể giống Hoắc Giác được? Sau này Hoắc Giác muốn làm quan. Mấy ngày nay chuyện Tiền Huyện lệnh đại nhân sủng thiếp diệt thê ầm ĩ con có nghe thấy không? Vợ cả của Tiền đại nhân là người vợ tần tảo mà ông ta cưới khi còn là Tú tài. Sau này làm Huyện lệnh, ông ta nạp thêm một tiểu thiếp là tiểu thư sa cơ lỡ vận, sủng ái như bảo bối, mặc cho nàng ta bắt nạt vợ cả. A Lê, con tự hỏi lòng mình, một ngày nào đó con có bằng lòng cùng người khác chia sẻ chồng không?”
Lòng Khương Lê chợt lạnh.
Nàng thích Hoắc Giác, muốn ở bên hắn, cũng muốn thành thân với hắn.
Vì hắn, nàng nguyện ý nhượng bộ, học những thứ nàng không thích, chỉ để sau này có thể xứng với hắn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng bằng lòng chia sẻ chồng với người khác.
Trên đời này, có nữ tử nào nguyện ý cùng người khác chung một chồng chứ?