Mục lục
Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm xuống, tiểu nương tử đặc biệt quấn người.

Đèn trong phòng vừa tắt, nàng liền dựa sát lại, bàn tay mềm mại len lỏi vào trong lớp áo trong của hắn, tỉ mỉ sờ soạng từng chút một, dường như muốn xác nhận hắn thật sự không có chút thương tích nào.

Hoắc Giác không ngờ nàng lại to gan như vậy, trước giờ trên giường nàng vẫn luôn e lệ.

Vốn thương nàng bị kinh hãi, muốn để nàng ngủ một giấc cho yên ổn. Nhưng giờ nàng lại khiêu khích như thế, ánh mắt hắn lại trầm xuống.

Hoắc Giác giữ chặt bàn tay đang làm loạn của nàng, khàn giọng nói: “A Lê, nếu còn không ngủ, lát nữa sẽ không ngủ được đâu.”

“Vậy thì muộn… muộn một chút thì ngủ.” Khương Lê đỏ mặt, ấp úng nói: “Dù sao giờ ta cũng không ngủ được.”

Hoắc Giác nhướn mày, buông tay, chuyển sang vén lọn tóc rủ xuống mặt nàng, mượn ánh sáng le lói từ cửa sổ, nhìn kỹ dung nhan nàng.

“Có phải là A Lê muốn không?” Hắn khẽ hỏi, đuôi giọng hơi cao lên, mang theo ý cười khó nhận ra.

Tiểu nương tử vừa rồi sờ soạng hắn, hắn tưởng nàng chỉ đang xem hắn có bị thương hay không, giờ xem ra, rõ ràng là đang cố quyến rũ hắn, mặc dù thủ đoạn vụng về non nớt.

Thật ra nàng căn bản không cần như vậy, hắn đối với nàng, xưa nay không có chút kiềm chế nào. Nàng chỉ cần bên tai hắn cười khẽ một tiếng, cũng đủ khiến thần kinh hắn xao động.

Quả thật Khương Lê có chút nhớ hắn.

Chỉ cần nghĩ đến đêm Nguyên Tiêu, hắn ở Lâm An lo lắng sợ hãi, còn nàng lại vui vẻ cùng Dương Huệ Nương dạo chơi hội đèn, nàng liền vô cùng thương hắn.

Nỗi thương tiếc này tích tụ trong lòng, cuối cùng dần dần biến thành khát khao được gần gũi hắn.

Khương Lê mạnh dạn tiến tới, đôi môi mềm mại áp lên môi hắn, mang theo chút ngây ngô, chút e lệ, dùng hành động nói cho hắn biết nàng có muốn hay không.

Tiểu nương tử đến gần, Hoắc Giác hiếm khi ngẩn người một lát, đợi đến khi nàng học theo hắn trước kia, hàm răng nhỏ nhắn cắn môi hắn, mắt hắn tối sầm, đảo khách thành chủ, làm nụ hôn thêm sâu.

Trong bóng tối, hai người trên giường đang hôn nhau say đắm, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa rất khẽ.

“Chủ tử, người của phủ Định Quốc Công đến.”

Khương Lê nhận ra đây là giọng của Hà Chu, sợ tới mức nghiến chặt răng, cắn mạnh lên đầu lưỡi Hoắc Giác.

Trong lòng nàng rối bời, cũng không kịp hỏi hắn có đau hay không, vội vàng đẩy hắn ra, che miệng lại, sợ người bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong.

Hoắc Giác khẽ cuộn lưỡi, nuốt xuống tia máu trong miệng, liếc nhìn tiểu nương tử lúc này ngoan ngoãn như chim cút, nhất thời có chút bất đắc dĩ.

Giờ này Tiết Vô Vấn tìm hắn, tất nhiên là có việc, nếu không, Hà Chu cũng không dám đến gõ cửa khi đèn trong phòng ngủ chính đã tắt.

Hoắc Giác hôn mạnh lên mu bàn tay đang che miệng của nàng, khẽ nói: “Nàng ngủ trước đi, ta ra ngoài một lát.”

Nói xong liền đứng dậy, đang định vén màn lên, một bên vạt áo bỗng bị người ta nắm nhẹ.

Tiểu nương tử dùng giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ nói: “Chàng phải về nhanh đấy.”

Hoắc Giác mềm lòng, bộ dạng này của nàng quá ngoan ngoãn quá đáng yêu, suýt nữa khiến hắn từ bỏ ý định đi gặp Tiết Vô Vấn.

Quay người ôm nàng, hắn dịu dàng nói: “Ừ, đừng đợi ta, ngủ trước đi, tỉnh dậy ta sẽ ở bên cạnh nàng.”

Khương Lê biết hắn ra ngoài vào giờ này nhất định là có việc chính sự, ngoan ngoãn đáp một tiếng, liền buông tay, giúp hắn chỉnh lại vạt áo nhăn nhúm.

***

Đêm xuống gió nổi, tuyết lớn rơi lả tả trên vai.

Hà Chu bước nhanh theo sát bên cạnh Hoắc Giác, không dám ho he một tiếng.

Chủ tử rất kiêng kỵ người khác vào ban đêm đến phòng ngủ chính quấy rầy hắn và phu nhân, vừa rồi khi Ám Nhất bên cạnh Tiết Thế tử đến, hắn ta và Hà Ninh ai cũng không muốn đi thông báo.

Mà hắn ta lại xui xẻo, oẳn tù tì thua, đành phải lo lắng bất an đi gõ cửa.

Chủ tử nhà hắn ta tuy không bao giờ nổi giận, nhưng khí thế áp người cùng với thủ đoạn xoay chuyển tình thế của hắn khiến Hà Chu lầm tưởng người trước mắt không phải là thiếu niên mười bảy tuổi chưa ra làm quan, mà là một quyền thần lăn lộn quan trường nhiều năm, tâm ngoan thủ lạt.

May mà khi chủ tử ra ngoài, tâm trạng hình như không tệ? Ít nhất trong mắt vẫn còn chút dịu dàng chưa tan, chắc là phu nhân dỗ dành rồi!

Nửa canh giờ sau, bọn họ đến Ngọc Kinh lâu.

Mấy ngày nay vì chuyện động đất và Hoàng lăng, lòng người ít nhiều bất an, con phố Trường An ngày thường nhộn nhịp so với trước kia vắng vẻ hơn rất nhiều.

Nhưng Ngọc Kinh lâu dù sao cũng là nơi ăn chơi xa xỉ bậc nhất Kinh thành, công tử con nhà giàu đến tìm vui không hề ít đi, màn che màu hồng lay động trong gió, tiếng cười quyến rũ vọng ra từ trong màn.

Hoắc Giác bước vào, đập vào mặt là một trận hương phấn nồng nàn.

Một cô nương nũng nịu đứng ở cửa thấy một lang quân tuấn tú bước vào, vung khăn tay, bước chân nhỏ nhắn định đi tới, lại chợt thấy Tô ma ma vội vàng bước đến chỗ lang quân đó, cười nói: “Hoắc công tử đã đặt phòng rồi, mời theo ta.”

Cô nương xinh đẹp đành dừng bước, đồng thời cũng có chút nghi hoặc.

Tô ma ma ở Kinh thành cũng là kỳ nữ có máu mặt, vị lang quân này chưa từng gặp mặt, sao Tô ma ma lại có thái độ cung kính với hắn như vậy?

Bên kia Tô Ngọc Nương dẫn Hoắc Giác lên lầu hai, đến ngoài Văn Oanh các thì tự động dừng bước, cười nói với Hoắc Giác: “Tiết Thế tử đang đợi bên trong, Hoắc công tử mời vào.”

Hoắc Giác khẽ gật đầu: “Đa tạ ma ma.”

Tô Ngọc Nương quản lý cả Ngọc Kinh lâu, quan hệ với Tiết Vô Vấn cũng thân thiết, đương nhiên biết Hoắc Giác không chỉ là đệ đệ của vị kia ở Vô Song viện, mà còn là vị Hoắc công tử trong miệng bách tính Kinh thành hiện nay.

Nghe Ám Nhất Ám Nhị nói, vị lang quân này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tâm cơ thủ đoạn không hề thua kém Thế tử, chỉ là người lạnh lùng, không dễ gần gũi.

Giờ lại không ngờ vị lang quân lạnh lùng này lại hòa nhã với bà ta như vậy, Tô Ngọc Nương rất thích những lang quân vừa có năng lực lại biết lễ tiết như thế này, vội vàng cười nói: “Hoắc công tử khách sáo rồi, Ngọc Nương đi hâm chút rượu cho ngài và Thế tử, sẽ quay lại ngay.”

Trong Văn Oanh các, Tiết Vô Vấn ngồi xếp bằng dưới đất, lơ đãng xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, liếc thấy bóng dáng Hoắc Giác bước vào, hất cằm, chỉ vào chỗ ngồi đối diện, nói: “Ngồi.”

Hoắc Giác gật đầu với Tiết Vô Vấn, thản nhiên gọi một tiếng: “Tỷ phu.”

Khóe miệng Tiết Vô Vấn giật giật.

Qua mấy lần giao thiệp, hắn ta đã phát hiện ra, mỗi lần tiểu tử này gọi hắn ta là “tỷ phu”, nhất định không có chuyện gì tốt.

Quả nhiên, Hoắc Giác vừa ngồi xuống, Tiết Vô Vấn nghe thấy hắn nói: “Xin tỷ phu giúp một việc.”

“…”

Tiết Vô Vấn nhìn hắn với vẻ mặt nửa cười nửa không, nói: “Nói đi, muốn ta giúp thế nào?”

Hoắc Giác đưa tay cầm lấy bình rượu bằng vàng viền ngọc bên cạnh, rót rượu vào chén của Tiết Vô Vấn, lại rót cho mình một chén, nói:

“Thân thể a tỷ yếu ớt, Phương thần y nói a tỷ mấy năm qua suy nghĩ quá nhiều, đã có dấu hiệu giảm thọ. Nếu muốn a tỷ khỏe mạnh, sau này nhất định phải ít suy nghĩ lo lắng. A tỷ hiện giờ sống ở Vô Song viện, nhưng chuyện nội trạch, ta là đệ đệ cũng không thể can thiệp quá nhiều, xin Thế tử chiếu cố nhiều hơn.”

Nói xong, liền uống cạn chén rượu.

Tiết Vô Vấn vốn tưởng hắn sẽ nói đến chuyện của mấy vị kia trong triều, không ngờ lại là về Vệ Xuân, hơn nữa nghe ý tứ của hắn, hắn là lo lắng Vệ Xuân ở Vô Song viện sẽ chịu uất ức.

Cả trên dưới phủ Định Quốc Công đều biết hắn ta coi trọng Vệ Xuân đến mức nào.

Ngay cả cha mẹ hắn ta cũng hết mực thương yêu Vệ Xuân. Khi rời khỏi Túc Châu, còn từng dặn dò hắn ta, tuyệt đối không được để Vệ Xuân chịu uất ức.

Có hắn ta cùng cha mẹ che chở, Vệ Xuân ở phủ Định Quốc Công khó mà chịu được uất ức gì, trừ phi… người khiến nàng chịu uất ức chính là bà nội của hắn ta.

Lời nói bóng gió vừa rồi của Hoắc Giác, chẳng phải đang ám chỉ bà nội hắn ta sao?

Bà nội tuy là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, là đối tượng mà không ít phu nhân quyền quý trong Kinh thành muốn nịnh bợ. Nhưng sau khi ông nội từ trần bà nội liền chuyên tâm lễ Phật, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người.

Ngày thường bà phần lớn ở trong Phật đường tụng kinh chép kinh thư, hầu như không gặp mặt Vệ Xuân.

Làm sao Hoắc Giác biết được Vệ Xuân chịu uất ức?

Nếu Hoắc Giác thật sự thần thông quảng đại đến mức nắm được những chuyện bí mật trong phủ Định Quốc Công cũng biết, vậy Tiết Vô Vấn rất tò mò, làm thế nào hắn đưa tay vào được phủ Định Quốc Công?

Suy cho cùng, bà nội đối đãi với mọi người luôn ôn hòa, thái độ của bà đối với Vệ Xuân, ngoài hắn ta ra thì không ai hay biết, ngay cả chính Vệ Xuân cũng không biết.

Tiết Vô Vấn nhìn sâu vào Hoắc Giác một cái, thu lại nụ cười lơ đãng trên mặt, bưng chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn.

“Được, ta đồng ý với đệ.” Hắn ta xoay xoay chén rượu rỗng trong tay, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Hoắc Giác, lại nói: “Không bằng A Giác nói với tỷ phu, đệ đã cài người vào phủ Định Quốc Công khi nào? Sao vậy? Muốn ta làm đao trong tay đệ, nhưng lại không dám tin ta, đệ chỉ có chút gan dạ này thôi sao?”

Sắc mặt Hoắc Giác bình tĩnh, không vì sự thăm dò của hắn ta mà có chút dao động nào.

“Thế tử, a tỷ còn thông minh hơn so với huynh nghĩ, những chuyện huynh cho rằng nàng không biết, nàng chỉ là không nói ra mà thôi. Hơn nữa, ta chưa từng nghĩ muốn dùng Thế tử làm đao, là ta tự dâng mình đến trước mặt Thế tử, để làm đao trong tay Thế tử.”

Hai người đều là người cực kỳ thông minh, chỉ vài lời đã hiểu rõ thâm ý trong lời nói của nhau.

Hoắc Giác tiếp tục nói: “Thế tử đã từng nghĩ mệnh phượng hoàng của a tỷ, có lẽ không phải lời nói suông không?”

“Choang” một tiếng, Tiết Vô Vấn ném nhẹ chén rượu trong tay lên bàn gỗ đàn hương, nhìn Hoắc Giác, hơi nheo mắt lại. Vừa rồi hắn ta còn cảm thấy tiểu tử này chưa từng buông bỏ sự đề phòng đối với hắn ta, nhưng lúc này lại cắt đứt suy nghĩ ấy.

Nghĩ đến những việc Hoắc Giác làm sau khi vào Kinh, tiểu tử này ngay từ đầu quyết tâm, muốn biến lời đồn Vệ Xuân có mệnh phượng hoàng thành sự thật, đồng thời, cũng đang bức hắn ta phải đưa ra lựa chọn.

Muốn cưới Vệ Xuân thì phải rửa sạch oan khuất cho Vệ gia, Hoắc gia, thậm chí cả phủ Thái tử khi xưa, mà muốn rửa sạch những oan khuất này, hắn ta phải lật đổ cả triều đình này!

Tiết Vô Vấn nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của Hoắc Giác, bỗng cảm thấy khó thở, thái dương giật thình thịch.

Không hiểu sao cảm thấy khó chịu.

Người trong Kinh thành đều nói hắn ta phong lưu đa tình, từng qua lại với vô số nữ nhân, mà chưa từng thực sự yêu ai.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, lần đầu gặp mặt tiểu tử này từ đã nói với hắn ta “Nữ nhi Vệ gia không làm thiếp”, sau đó lại công khai sai người đưa thư cho hắn ta, bảo hắn ta làm việc này việc kia, dường như chắc chắn hắn ta yêu Vệ Xuân đến chết đi sống lại, không chỉ muốn cưới nàng ấy, mà còn mà còn sẵn sàng lật đổ cả triều đình vì nàng.

Hiện tại hắn càng vô sỉ đến cực điểm, dám nói những lời đại nghịch bất đạo nhưng lại tuyên bố rằng làm vậy là vì hắn ta Tiết Vô Vấn, còn muốn làm đao trong tay hắn ta!

Tiết Vô Vấn hít sâu một hơi, không tiếp lời hắn, cố gắng nén giận để làm một “tỷ phu có phong độ”.

Cụp mắt xuống, Tiết Vô Vấn xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, một lúc lâu sau, mới ngước mắt lên, thản nhiên chuyển sang chủ đề khác: “Ta biết đệ đang tìm chứng cứ lật đổ vụ án mưu phản của Thái tử trước đây, vụ án này ta đã điều tra qua, có hai người là mấu chốt.”

“Một là Hình bộ Thượng thư Tề Xương Lâm, bảy năm trước Tề Xương Lâm ở Hình bộ nhậm chức Tả Thị lang. Sau khi Chu Nguyên Canh lên ngôi, Hình bộ Thượng thư Hàn Phạm cáo lão về quê, Tề Xương Lâm tiếp quản Hình Bộ. Hàn Thượng thư sau khi trở về quê chưa được hai năm thì qua đời, nói là bệnh tim tái phát, nhưng theo ta được biết, Hàn Thượng thư không mắc bệnh tim.”

“Hai là thái giám Chưởng ấn trong cung Dư Vạn Chuyết, lúc Tiên Đế còn tại vị, người này chỉ là thái giám Lục phẩm, lúc Tiên Đế băng hà, ông ta có mặt tại Càn Thanh cung.”

Ngày hôm đó, trong Càn Thanh cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tiết Vô Vấn có suy đoán mơ hồ.

Dư Vạn Chuyết rất biết xem xét tình thế, cũng rất biết nhẫn nhịn. Lúc Chu Nguyên Canh đăng cơ, ông ta tự xin đi canh giữ Hoàng lăng hai năm, sau khi từ Hoàng lăng trở về, lại mất thêm hai năm, mới dần dần từ thái giám Ngự tiền thăng lên thái giám Chưởng ấn.

Nếu nói Tề Xương Lâm và Dư Vạn Chuyết không phải sớm đã đầu hàng Chu Nguyên Canh, Tiết Vô Vấn không tin.

“Tề Xương Lâm bề ngoài háo sắc, thực chất là đa mưu túc trí, ta đã sắp xếp người vào phủ Thượng thư, thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ tìm ra được manh mối. Còn về Dư Vạn Chuyết—”

Tiết Vô Vấn nói đến đây, ánh mắt hơi ngưng lại, đột nhiên nghĩ đến một người khác.

“Người này so với Tề Xương Lâm còn khó đối phó hơn, chỉ là Đông Xưởng bây giờ không còn là nơi ông ta một tay che trời nữa. Có một người là kẻ thù không đội trời chung với Dư Vạn Chuyết, thế lực ngang nhau, thậm chí còn có xu hướng áp đảo, người đó là thái giám Chấp bút hiện đang rất được Chu Nguyên Canh tín nhiệm, tên là Triệu Bảo Anh, đệ đã từng nghe qua chưa?”

Tiết Vô Vấn vừa dứt lời, Hoắc Giác cụp mắt xuống, che giấu vẻ khác lạ trong mắt.

Trong chốc lát hắn nhớ đến mùa đông năm Thành Thái thứ chín, trong căn phòng ấm áp như mùa xuân, một nam tử mặt trắng không râu, mày rậm mắt từ bi khoác áo choàng dày, ngồi ở vị trí cao nhất, cúi đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói:

“Ta nợ tiểu nương tử kia một ân tình, Như Nương nói ngươi là người trong lòng tiểu nương tử. Nếu như vậy, ta chuyển ân tình này cho ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nghĩa tử duy nhất của ta trong cung này, ngươi có bằng lòng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK