Mục lục
Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai sau khi trở về từ yến tiệc trong cung, Như Nương đã kể với Khương Lê và Dương Huệ Nương chuyện lần này vào cung, bà ấy đã gặp lại đại ca nhà bên thời thơ ấu.

Người đó là một người vô cùng quan trọng với bà ấy.

Khi Như Nương nhắc đến người đó, đôi mắt vốn trầm tĩnh đã ngấn lệ, đó là dáng vẻ chỉ có khi nói về người thân thiết.

Nghe xong, Dương Huệ Nương bèn nắm lấy cổ tay Như Nương, vén tay áo bà ấy lên, nói: “Có phải là người đã tặng dây đỏ này cho tỷ không?”

Khương Lê nhìn theo, thấy trên cổ tay trắng ngần của Như Nương đeo một sợi dây đỏ đã bạc màu cũ kỹ, giữa dây có một hạt gỗ thô ráp nhưng đã được mài nhẵn bóng.

Tai Như Nương đỏ lên, không ngờ Dương Huệ Nương vẫn còn nhớ những lời bà ấy từng nhắc qua.

“Đúng vậy, là huynh ấy.”

Dương Huệ Nương nhíu mày: “Vậy người đó giờ đã vào cung làm thái giám?”

Tất nhiên Dương Huệ Nương rất vui mừng khi Như Nương tìm lại được người quan trọng của mình. Nhưng người đó đã vào cung làm thái giám, làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho Như Nương?

Dương Huệ Nương chưa bao giờ nghĩ rằng nữ tử lớn tuổi, đã góa bụa thì không thể tái giá.

Xã hội này quá khắc nghiệt với nữ tử, cái gọi là tấm bảng trinh tiết quái quỷ gì đó chính là sợi dây thòng lọng ngăn cản nữ tử tái giá. Biết bao nhiêu thiếu nữ vì muốn có được tấm bảng trinh tiết kia mà đánh đổi hạnh phúc nửa đời sau của mình.

Bản thân Dương Huệ Nương đã góa bụa nhiều năm, không phải vì muốn có được tấm bảng trinh tiết gì cả, chỉ là chưa gặp được người thích hợp mà thôi!

Đối với bà ấy, người thích hợp không chỉ phải tốt với bà ấy, mà còn phải tốt với A Lê và A Lệnh nữa.

Người như vậy đâu dễ gặp được? Vì thế mới phí bao nhiêu năm như vậy. Nhưng giờ gặp được Tôn thủ lĩnh, bà ấy đã nảy sinh ý định tái giá.

Cũng vì thế, khi nghe nói người đại ca nhà bên của Như Nương là một thái giám, bà ấy thực sự rất thất vọng.

Như Nương là người tốt như vậy, những năm qua cũng đã chịu nhiều khổ cực, Dương Huệ Nương thật sự hy vọng bà ấy có thể gặp được quý nhân mang lại hạnh phúc cho mình.

Nhưng nếu người đó là thái giám, làm sao có thể mang lại hạnh phúc…

Tuy Như Nương không giỏi ăn nói, nhưng suy nghĩ tinh tế nhạy bén, làm sao không biết Dương Huệ Nương đang nghĩ gì?

Bà ấy cười nắm lấy tay Dương Huệ Nương, ánh mắt chân thành và thẳng thắn, nói: “Còn sống, đã là, không dễ. Có thể, gặp lại, là, phúc lớn.”

Thất lạc bao nhiêu năm, bà ấy và Bảo Anh ca ca có thể còn sống và gặp lại nhau đã là phúc lớn rồi.

Bà ấy cũng không cầu gì khác, chỉ mong ông ấy ở trong cung bình an vô sự, sống lâu trăm tuổi, lúc rảnh rỗi đến quán rượu uống vài chén rượu do bà ấy nấu là đủ.

Ngày Triệu Bảo Anh đến quán rượu, trời trong xanh, vạn dặm không mây.

Cơn mưa gió dữ dội kéo dài mấy ngày đột nhiên ngừng lại.

Tiểu Phúc Tử cười toe toét nói: “Ôi trời Đốc công, ngài xem trời xanh thế này, rõ ràng là biết Đốc công sẽ đến gặp Như nương tử, nên mới đặc biệt quang đãng cho các ngài đấy.”

Triệu Bảo Anh liếc nhìn hắn ta một cái, cười mắng: “Lát nữa đến Trạng Nguyên lâu, đừng có ba hoa như thế.”

Hôm nay ông ấy không mặc bộ quan phục màu đỏ thẫm do Thành Thái Đế ban cho, chỉ mặc một bộ thường phục màu xám xanh đơn giản, đội mũ ngọc trắng. Vì gương mặt thanh tú nhu mì, trông giống như một thư sinh trắng trẻo.

Tiểu Phúc Tử vội nói: “Đốc công không biết đâu, ta với mấy vị chưởng quỹ ở Trạng Nguyên lâu có quan hệ tốt lắm! Dương chưởng quỹ còn khen ta có cái miệng ngọt, biết nói chuyện!”

Nói đến đây, Tiểu Phúc Tử không khỏi có chút đắc ý.

Hắn ta không chỉ có miệng ngọt, khuôn mặt tròn trịa này trông cũng dễ thương. Vì thế mới được Đốc công chọn, theo ông ấy đến quán rượu uống rượu. Nhìn người Cao đại nhân kia đi, mặt trông hung dữ như vậy, muốn uống rượu cũng không có mà uống.

Cho nên nói, võ công có cao cường cũng không bằng một khuôn mặt đẹp!

Hôm nay quán rượu nghỉ, khi đến nơi, để thể hiện mối quan hệ tốt với Dương chưởng quỹ và Khương tiểu nương tử, Tiểu Phúc Tử vừa xuống xe ngựa đã ân cần gọi “tỷ tỷ” liên tục, y hệt như một thành viên của quán rượu vậy.

Hôm qua khi hắn ta đến truyền lời cho Như Nương, mấy người Khương Lê đã biết hắn ta là người của Triệu Bảo Anh, còn từ những lời “lỡ miệng” của hắn ta mà biết được, ngày yến tiệc trong cung Triệu Đốc công đã đặc biệt đến giải vây cho họ.

Dương Huệ Nương vốn không biết mấy chuyện xấu Lý ma ma làm ra, sau khi nghe từ miệng Tiểu Phúc Tử, trong lòng cảm thấy sợ hãi, thực sự vô cùng biết ơn người đại ca nhà bên này của Như Nương.

Khi Triệu Bảo Anh đến, Dương Huệ Nương không chỉ bận rộn trong bếp với Khương Lê, còn đặc biệt quét dọn căn phòng riêng duy nhất trong quán sạch bóng không một hạt bụi, để Như Nương và Triệu Bảo Anh có thể ôn chuyện cho tốt.

Căn phòng riêng này vốn là do Khương Lê đặc biệt cho ngăn ra, nghĩ rằng sau này nếu Hoắc Giác muốn dẫn đồng liêu đến uống rượu, cũng có thể có một nơi yên tĩnh hơn, không giống như đại sảnh, luôn ồn ào náo nhiệt.

Lúc này trong phòng riêng, Triệu Bảo Anh uống một ngụm Bách Hoa tửu thơm ngát hương hoa, cười nói: “Những năm qua ta ở trong cung, sống không hề khó khăn. Nhờ có Lâm tiên sinh ngày xưa đã dạy ta chữ nghĩa, vừa vào cung, ta đã được chuyển đến Ngự thư phòng quản lý sách vở. Nhờ vậy mới dần dần được Thánh nhân để mắt, yên ổn ngồi đến vị trí ngày nay.”

Giọng điệu của ông ấy nhẹ nhàng như mây gió, không hề nhắc đến việc ban đầu ông ấy đã bị Đại ca bán cho kẻ buôn người như thế nào, bị tên buôn người ép cắt bỏ và bán vào cung ra sao, rồi đã làm gì để giữ được mạng sống giữa những lời nhục mạ giày xéo của kẻ khác, để cuối cùng trở thành Triệu Đốc công được mọi người kính sợ.

Tiểu Kết Ba rất dễ khóc, nếu biết những khổ cực ông ấy từng trải qua, chắc sẽ khóc cả ngày mất.

Như Nương đương nhiên không biết Triệu Bảo Anh đã trải qua quá khứ đau thương như thế nào, chỉ chăm chú lắng nghe ông ấy nói chuyện, không nỡ bỏ sót dù chỉ là nửa chữ.

Cho đến khi Triệu Bảo Anh hỏi bà ấy một câu: “Hai mươi chín năm qua, muội sống có tốt không?”

Như Nương cười gật đầu, cũng không nói với ông ấy rằng, hai năm sau khi ông ấy rời huyện Định Phong, cha đã qua đời. Sau đó bà ấy gả đi, chưa được hai năm đã góa bụa, bị cha mẹ chồng độc ác ngược đãi hơn mười năm.

Nếu không gặp được Huệ Nương, có lẽ ngay cả mùa đông năm ngoái cũng không thể vượt qua.

“Tốt. Tuy, góa bụa, nhưng cuộc sống, không khó khăn. Sau này gặp được, Huệ Nương, học theo muội ấy, nấu rượu. Còn, còn đến được, Thịnh Kinh, gặp lại, Bảo Anh ca ca.”

Khi Như Nương nói những lời này, thực sự cảm thấy mình không hề khổ sở.

Bà ấy đã từng chịu khổ chịu cực, gặp phải những người tâm địa xấu xa tột cùng. Nhưng giờ đây bà ấy có Dương Huệ Nương, A Lê, A Lệnh, những người tuy không phải người thân nhưng còn hơn cả người thân ở bên cạnh, lại gặp lại được Triệu Bảo Anh.

Vì vậy, tất cả những khổ cực trong quá khứ dường như không đáng nhắc đến nữa.

Giống như cha đã nói với bà ấy, con người phải nhìn về phía trước mà bước tiếp. Nếu bị giam cầm trong quá khứ, thì giống như chân bị bùn lầy níu giữ, không thể bước thêm một bước nào nữa.

Hai người cứ thế từ từ hàn huyên, chỉ chọn những chuyện tốt đẹp để nói.

Hoàn toàn không biết rằng, trong những ngày cô đơn tăm tối của quá khứ, điều giúp họ bước tiếp chính là chiếc ban chỉ trên ngón tay ông ấy và hạt châu xám xịt trên sợi dây đỏ nơi cổ tay bà ấy.

Vào một ngày thu hai mươi chín năm trước, Như Nương nhặt được một mảnh gỗ đen kịt, nhất quyết nói đó là gỗ phượng hoàng trong truyền thuyết của huyện Định Phong, bảo ông ấy mài thành hai hạt châu.

“Nhìn thấy, gỗ phượng hoàng, sẽ gặp, may mắn. Bảo Anh ca ca, và, Như Nương, ít nhất một người, sẽ sống tốt.” Cô nương trẻ tuổi mở to đôi mắt ướt át, cười nói như vậy.

***

Đô sát viện.

Hoắc Giác đang cúi đầu viết công văn, Tông Khuê từ ngoài cửa bước vào, đi đến sau lưng hắn, vỗ mạnh một cái lên lưng, nói: “Trạng nguyên lang, không cần cảm ơn.”

Vì cái vỗ này mà cây bút lông sói trong tay hắn vô tình kẻ ra một vạch ngang, công văn viết nửa canh giờ từ đây đã tan tành.

Hoắc Giác im lặng một lúc, ngẩng mắt nhìn Tông Khuê, nói: “Xin Tông đại nhân giải thích một câu, vì sao Giác phải cảm ơn huynh?”

Nói xong, ánh mắt từ từ hạ xuống, ra hiệu cho Tông Khuê nhìn công văn bị hỏng vì cái vỗ của hắn ta.

Tông Khuê nhìn vạch ngang dài trong công văn, theo bản năng sờ sờ mũi.

Hắn ta cũng không cố ý.

Vừa rồi chỉ vì biết được tấu chương hắn tố cáo Trấn Bình Hầu sủng thiếp diệt thê, nuông chiều nhi tử cưỡng đoạt dân nữ đã được Hoàng thượng phê duyệt, thoáng chốc kích động mới vỗ lưng Hoắc Giác.

Tông Khuê ho khan một tiếng, nói: “Bách đại nhân nói với ta, Hoàng thượng đã đồng ý giáng chức Trấn Bình Hầu, và cách chức đích trưởng tử của ông ta, không cho phép hắn kế thừa tước vị, tước vị Trấn Bình Hầu từ nay không thể truyền xuống được nữa.”

Nói xong, hắn ta liếc nhìn Hoắc Giác với ánh mắt “ta giỏi chứ”, tiếp tục nói: “Nghe nói trước đây vị tiểu thư kia của phủ Trấn Bình Hầu đã sỉ nhục huynh không ít lần, hiện giờ ta đã giúp huynh trả thù, huynh không nên cảm ơn ta sao? Này, Trạng nguyên lang, làm người không thể không có lương tâm, huynh biết ta đã theo dõi phủ Trấn Bình Hầu, thắp đèn thức đêm viết bao nhiêu tấu chương không?”

Trước đây Tông Khuê chỉ biết Hoắc Giác xuất thân nhà bình dân, cũng chỉ khi điều tra phủ Trấn Bình Hầu mới biết được mối thù giữa Từ Thư Dao và hai phu thê Hoắc Giác.

Hắn ta vốn là người luôn bảo vệ người thân, tuy quen biết Hoắc Giác không lâu, nhưng rất ngưỡng mộ hắn, trong lòng sớm đã xem Hoắc Giác như người nhà mình.

Đã phát hiện ra chuyện như vậy, làm sao có thể không ra tay giúp hắn một phen?

Vì vậy mới kiên trì không ngừng truy đuổi phủ Trấn Bình Hầu.

Hoắc Giác đặt bút lông sói xuống, đứng dậy chắp tay thi lễ: “Như vậy, Giác xin đa tạ Tông đại nhân.”

Tuy biết Trấn Bình Hầu sẽ bị tước bỏ tước vị, chắc là do cha nuôi đã ra tay giúp đỡ phía sau.

Triệu Bảo Anh là thái giám Chấp bút của Ti Lễ Giám, tất cả tấu chương từ Nội Các dâng lên điện Kim Loan đều phải qua tay ông ấy xem xét trước. Hiện giờ bệnh mắt của Thành Thái Đế ngày càng nặng, giờ đây ông ấy chính là đôi mắt của Thành Thái Đế, khi cần thiết, còn có thể thay người quyết định.

Nhưng tấm lòng của Tông Khuê, hắn không thể không cảm tạ.

Tông Khuê nhún vai, đã nhận được lời cảm ơn của Hoắc Giác còn muốn ra vẻ tiếp, mặt dày nói: “Cũng không cần khách sáo như vậy, để hôm khác mời ta đến quán rượu của mẹ vợ huynh uống rượu là được.”

Hoắc Giác gật đầu đồng ý, thấy công văn sắp viết xong đã hỏng hết, cũng không định viết tiếp, thu dọn bàn rồi chuẩn bị xuống ca sớm.

Tông Khuê thấy hắn định đi, vội đùa: “Huynh đã muốn xuống ca rồi à? Có phải về giúp nương tử nhà huynh không?”

Trong Đô sát viện ai mà không biết vị Trạng nguyên lang này dựa vào tiền của nương tử nhà mình để lên Kinh dự thi?

Mấy ngày trước ở yến tiệc trong cung lại thấy hắn trước sau chu đáo với phu nhân nhà mình, quan tâm tỉ mỉ, mọi người đều cười nhạo hắn sợ vợ.

Sợ vợ ở Đô sát viện không phải là từ sỉ nhục.

Hai vị Đô Ngự Sử đều sợ vợ, người của các nha môn khác còn châm chọc đây là truyền thống của Đô sát viện.

Hoắc Giác nghe Tông Khuê đùa, khẽ cười, không đáp.

Hắn đương nhiên muốn về sớm để bầu bạn với A Lê, nhưng hôm nay hắn xuống ca sớm là vì muốn gặp cha nuôi trước khi ông ấy rời khỏi quán rượu.

Dù sao với tình hình hiện tại, cha nuôi không thể lưu lại bên ngoài quá lâu.

Hoắc Giác đoán không sai, Thành Thái Đế long thể ốm đau, Triệu Bảo Anh quả thật không thể rời cung quá lâu, ngồi ở quán rượu chưa đầy một canh giờ đã phải về.

Xe ngựa dừng ở cuối phố Thuận Lạc, sau khi hẹn với Như Nương lần sau sẽ đến uống rượu, Triệu Bảo Anh lập tức ra khỏi quán rượu, đi về phía cuối phố.

Đang định bước lên xe, dưới cây hòe lớn ở cuối phố bỗng có một người bước ra, chắp tay với ông ấy: “Triệu Đốc công xin dừng bước.”

Triệu Bảo Anh hạ chân đang nhấc xuống, ngoảnh đầu nhìn lại, thấy là vị Trạng nguyên lang kia thì cười cười, nói: “Hoắc đại nhân có điều gì muốn nói? Lên đây đi, nói trong xe.”

Tiểu Phúc Tử vốn lanh lẹ, nghe Triệu Bảo Anh nói vậy, vội bước lên mở cửa xe. Đợi hai người lên xe xong, lại chủ động đóng cửa lại, đứng gác bên ngoài.

Lên xe, Hoắc Giác lập tức nói: “Giác biết Triệu Đốc công không thể ở ngoài lâu, nên sẽ nói ngắn gọn. Ngày mai Triệu Đốc công cùng Tiết Chỉ huy sứ đến chùa Đại Tướng Quốc tra xét việc linh bài, Giác có thể cùng đi không?”

Triệu Bảo Anh nhướn mày, hiện tại không có mấy người biết việc đến chùa Đại Tướng Quốc tra xét, vị Trạng nguyên lang này biết được từ đâu?

Vuốt vuốt hạt gỗ trên ngón tay, ông ấy cũng không hỏi Hoắc Giác nghe ai nói, chỉ cười nói: “Hoắc đại nhân lấy thân phận gì nói lời này với ta?”

Biết cha nuôi là người không thích quanh co, Hoắc Giác cũng không vòng vo, thẳng thắn đáp: “Lấy thân phận cháu trai của thím Như Nương.”

Triệu Bảo Anh nghe xong thì sững người.

Như Nương nói nhà Dương Huệ Nương có ân lớn với bà ấy.

Ban đầu còn tưởng vị Trạng nguyên lang này muốn lợi dụng ân huệ, mượn việc lầu Đại Bi để lập công.

Nếu muốn lợi dụng ân huệ, hẳn sẽ nói những lời đường hoàng: “vì Hoàng thượng phân ưu”, “vì Đốc công làm việc như khuyển mã” vân vân.

Không ngờ hắn lại đường hoàng mang Như Nương ra, ngụ ý là nói, ta coi Như Nương là thím, tự nhiên cũng coi Triệu Đốc công là người một nhà. Đã là người một nhà, tất nhiên không nói hai lời.

Triệu Bảo Anh cười buông tiếng thở dài, ôn tồn nói: “Hoắc đại nhân có điều không biết. Lần này đến chùa Đại Tướng Quốc, chưa chắc đã tra ra được gì, nếu ngài muốn lập công, sợ rằng chẳng kiếm được công lao gì. Như vậy ngài có còn muốn đến chùa Đại Tướng Quốc không?”

Hoắc Giác nói: “Nếu Đốc công không chê phiền, Giác muốn cùng đi với Đốc công và Tiết Chỉ huy sứ.”

Triệu Bảo Anh đầy ẩn ý sâu xa gật đầu, nói: “Đã như vậy, ta sẽ tâu với Hoàng thượng một tiếng, ngày mai Hoắc đại nhân đợi ta ở cổng thành là được.”

Đợi Hoắc Giác xuống xe, Triệu Bảo Anh cúi đầu trầm ngâm một lát.

Trước đây vì không muốn quấy rầy cuộc sống của Như Nương, nên ông ấy chưa từng phái người điều tra lai lịch của Hoắc Giác và nhà Dương Huệ Nương.

Triệu Bảo Anh lăn lộn trong cung gần ba mươi năm, đôi mắt đã được rèn luyện như hỏa nhãn kim tinh, từ lâu đã nhìn thấu cả yêu ma quỷ quái.

Tiếp xúc với Dương Huệ Nương và Khương Lê chỉ trong chốc lát, ông đã biết hai mẹ con này thuần lương, không phải người sâu sắc mưu mô.

Nhưng vị Trạng nguyên lang kia… không phải người bình thường.

Càng tiếp xúc với vị Trạng nguyên lang ấy, ông càng phát hiện người này bất phàm.

Hiện tại ở Thịnh Kinh này, những người khiến ông ấy cảm thấy thâm tàng bất lộ, không phải tầm thường, thực sự không nhiều.

Đại Lý Tự khanh Tông Già tính là một, Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Tiết Vô Vấn là hai, và vị Trạng nguyên lang tuổi còn trẻ trước mắt này, là người thứ ba.

“Tiểu Phúc Tử.” Triệu Bảo Anh khẽ gọi.

Tiểu Phúc Tử vội “Dạ” một tiếng thò đầu vào, tưởng Triệu Bảo Anh có việc gì muốn dặn dò.

Nhưng đợi một lát, cũng không nghe thấy lời nào, nghi hoặc đáp: “Đốc công?”

Triệu Bảo Anh nhớ đến vẻ mặt tràn đầy nụ cười và hoàn toàn tin tưởng của Như Nương khi nhắc đến Khương Lê và Hoắc Giác, rồi dừng lại một chút, nói: “Thôi.”

Nếu Như Nương đã tin hắn, thì tạm thời ông ấy cũng tin hắn vậy.

***

Ban đêm sau khi tắt đèn, Khương Lê dựa vào gối đại nghênh, cầm lược ngọc vừa chậm rãi chải tóc, vừa lải nhải kể với Hoắc Giác chuyện hôm nay ở quán rượu.

“Tiểu Phúc Tử nói với bọn ta, ngày hai mươi bảy tháng hai đó Triệu Đốc công cũng ở chùa Đại Tướng Quốc đấy. Hôm đó ông ấy đã gặp thím Như Nương, nhưng lại không đến nhận người.”

“Sau khi ‘Trạng Nguyên lâu’ khai trương, ông ấy thường phái Tiểu Phúc Tử đến mua rượu, mỗi lần chỉ mua rượu do thím Như Nương nấu. Triệu Đốc công chỉ thích uống một mình, thỉnh thoảng mới chia một chén nhỏ với Tiểu Phúc Tử và Cao đại nhân. Sau này Tiểu Phúc Tử đến lại mua thêm một bát lớn, đợi Triệu Đốc công đi rồi mới lén uống cùng Cao đại nhân.”

Khương Lê nói đến đây, không nhịn được cười rộ lên, cười cười rồi lại không nhịn được nhíu mày.

“Này, Hoắc Giác. Chàng nói xem, có phải Triệu Đốc công thích thím Như Nương không?”

Hoắc Giác đối diện với đôi mắt trong veo ướt át của tiểu nương tử, đón lấy chiếc lược trong tay nàng, vừa chải tóc cho nàng vừa nói: “Nàng không muốn Triệu Đốc công và Như Nương ở bên nhau sao?”

“Đương nhiên không phải.” Khương Lê thoải mái nheo mắt lại, nói: “Chàng không biết đâu, ngày thọ đản đó, là lần đầu tiên ta thấy thím Như Nương lộ ra biểu cảm như vậy. Dường như chỉ cần được nhìn thêm một lần nữa là đã mãn nguyện rồi, chết cũng không tiếc. Chắc chắn thím Như Nương rất thích Triệu Đốc công, nếu Triệu Đốc công cũng thích thím Như Nương, thì đương nhiên là tốt nhất rồi!”

Động tác chải tóc của Hoắc Giác khựng lại, cụp mắt nhìn đôi mắt ướt át của tiểu nương tử, nói: “Sấm sét mưa móc, đều là ân điển của quân vương. Làm thái giám trong cung, sống những ngày như đi trên băng mỏng, sớm tối khó lường. Dù Triệu Đốc công có thích Như Nương, chưa chắc đã dám nói ra. Có lẽ đối với ông ấy, an nguy của Như Nương quan trọng hơn việc bày tỏ tâm ý.”

Khương Lê mở mắt, đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt thanh tú của Hoắc Giác.

“Dù là như vậy, cũng phải nói ra chứ. Không phải ai cũng có thể gặp được một người khiến mình liều mạng chỉ để được nhìn một lần, thím Như Nương thích Triệu Đốc công như vậy, nếu ông ấy không nói, chẳng phải cả đời này thím ấy đều không biết tâm ý của ông ấy sao? Thế, thế thì thím ấy đáng thương biết bao, chưa kể tới, ai biết được chuyện ngày mai? Khi có thể nói mà không nói, đến lúc muốn nói, không chừng đã không còn cơ hội nữa rồi.”

Nàng nói rất nghiêm túc, nói đến cuối, viền mắt cũng đỏ lên.

Hoắc Giác cảm thấy lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè lên, đau đến mức không thở nổi.

Hắn biết nàng xót xa cho Như Nương, nhưng hắn xót xa cho A Lê kiếp trước.

A Lê ôm túi tiền nói muốn nuôi hắn, A Lê từ thành Đồng An chạy đến Thịnh Kinh chỉ để nhìn vị Trạng nguyên lang phi ngựa qua phố Trường An một lần, A Lê cố gắng dành dụm tiền chạy đến cổng cung nói muốn chuộc thân cho hắn.

A Lê đợi mãi cũng không đợi được một câu “Ta cũng thương mến nàng”.

Thực ra, giữa nàng và hắn, nàng mới luôn là người dũng cảm.

Như Nương vì muốn gặp cha nuôi một lần, mang theo một lòng can đảm đơn độc chạy đi tìm người. A Lê của hắn, chẳng phải cũng mang theo một lòng can đảm đơn độc, thích hắn chẳng hề chùn bước sao?

Muôn vàn cảm xúc vượt qua năm tháng dài đằng đẵng đè nặng trong lòng, đau nhói.

Hoắc Giác đặt lược ngọc xuống, ôm tiểu nương tử chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng vào lòng, cúi đầu vùi vào cần cổ trắng gầy của nàng.

Khương Lê bị hành động đột ngột này của hắn làm cho sững sờ, tưởng hắn lại nổi ý đồ, cũng không kịp xót xa cho Như Nương nữa, đỏ mặt luống cuống nói: “Ta, ta còn chưa hết ngày!”

Hoắc Giác dùng đầu mũi cọ xát làn da trắng mỏng của nàng, khẽ gọi: “A Lê.”

Khương Lê chợt giật mình.

Tiếng “A Lê” vừa rồi, không biết vì sao, lại khiến nàng cảm thấy có chút chua xót.

Đang định hỏi một câu “Hoắc Giác, chàng sao vậy”, lang quân đang vùi đầu vào cổ nàng bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thăm thẳm ấy cứ thế nhìn chăm chú vào nàng.

Sau đó yết hầu cuộn lên, nghiêm túc nói với nàng: “Ta, Hoắc Giác, thương mến nàng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK