Mục lục
Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Hoắc Giác xuống xe ngựa, Triệu Bảo Anh lặng lẽ nhắm mắt, phất trần trong tay mềm mại rủ xuống, khuôn mặt thường ngày tươi cười giờ đây đã không còn nụ cười, thay vào đó là vài tia buồn bã.

Ông ấy không ngờ rằng, Như Nương lại phải sống khổ sở đến vậy.

“Như Nương bảo, khi còn nhỏ vì bệnh ở miệng, mỗi khi ra ngoài đều bị người ta ném đá. Đại ca nhà bên của thím ấy bèn bảo thím ấy ở nhà chờ, còn nói dù thế nào cũng sẽ quay lại đón. Có lẽ vì câu nói đó mà thím ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc tự tử. Sợ rằng khi người huynh ấy quay lại sẽ không tìm thấy thím ấy.”

Lời của Hoắc Giác vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng hiện lên trong tâm trí lại là hình ảnh Như Nương mỉm cười nhìn ông ấy ngày hôm qua. Bà ấy nói bà ấy sống rất tốt, cuộc sống không hề khó khăn, được gặp lại ông ấy là điều may mắn lớn nhất.

Ánh nắng xiên xiên chiếu vào xe, nửa người Triệu Bảo Anh tắm trong nắng, lại không cảm thấy chút ấm áp nào.

Ngồi im lặng một hồi lâu, ông ấy mới chậm rãi mở mắt, khàn giọng ra lệnh: “Cao Tiến Bảo, vào cung.”

***

Hôm nay Thành Thái Đế không ở điện Kim Loan để lo chính sự, liên tiếp mấy ngày gặp ác mộng, tai thậm chí còn có ảo giác, phần lớn thời gian ông ta đều nghỉ ngơi ở điện Thừa Loan của Vương Quý phi, thỉnh thoảng mới đến điện Dưỡng Tâm để nghe chính sự.

Lúc này trong điện Dưỡng Tâm, sau khi nghe hai người Triệu Bảo Anh trình bày, Thành Thái Đế không khỏi nổi giận đùng đùng, chỉ về phía cửa điện Dưỡng Tâm quát: “Bảo Lăng Duệ lập tức qua đây gặp Trẫm!”

Lăng Duệ vội vã chạy từ Lại Bộ đến, vừa bước vào cửa, một con tỳ hưu khảm chỉ tráng men (*) từ trên cao đã ném xuống, bay thẳng về phía mặt.

(*)Nguyên văn là “Kháp ti pháp lang”: nghệ thuật áp tráng men thủy tinh lên các phôi vàng, bạc hoặc đồng để ngăn không cho màu men hòa lẫn với nhau.

Lăng Duệ nghiến răng dừng bước, không né tránh, để chặn giấy đập vào trán, tạo thành một vết thương chảy máu.

Máu tươi “tí tách” rơi xuống, Lăng Duệ cũng không đưa tay lau vết máu trên mặt, chỉ cung kính quỳ xuống, trầm giọng nói: “Xin Hoàng thượng bớt giận!”

Thành Thái Đế đứng dậy, chỉ vào ông ta quát mắng: “Ngươi xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì! Nói rằng tất cả đều vì thanh danh của Trẫm, vì phân ưu cho Trẫm! Trẫm thấy ngươi rõ ràng đang kéo bè kéo cánh, chuyện gì đến tay Lăng Duệ ngươi cũng có thể dùng để tiêu diệt phe đối lập! Có phải ngươi nghĩ rằng chùa Đại Tướng Quốc là công cụ để ngươi thao túng triều chính không?!”

“Ngươi tưởng Trẫm không biết là ngươi phái người gửi mật thư đến Đô sát viện sao? Sao thế? Năm xưa chùa Đại Tướng Quốc từ chối đặt linh bài tổ tiên ngươi vào lầu Đại Bi, cho nên ngươi tức giận đến tận bây giờ? Lăng Duệ! Ngươi phải biết, chức Thủ phụ của ngươi là do Trẫm ban cho! Thứ Trẫm cho ngươi, bất cứ lúc nào Trẫm cũng có thể thu lại!”

Lăng Duệ bị mắng, mặt lúc trắng lúc xanh, ông ta cụp mắt, che đi ánh mắt u ám.

Nếu không có Lăng Duệ ông ta, làm sao Chu Nguyên Canh có thể lên ngôi vị Hoàng Đế được? Ngày xưa làm Khang Vương đâu dám nói chuyện với ông ta như thế?

Trước kia luôn cung kính gọi một tiếng “Lăng Thủ phụ”, ngay cả hai năm đầu mới lên ngôi cũng ôn hòa gọi một tiếng “Lăng ái khanh”.

Nhưng về sau có lẽ do làm Hoàng Đế lâu rồi, càng ngày càng quá trớn, dần dần không còn coi Lăng Duệ ông ta ra gì nữa, thậm chí còn để người khác cướp đoạt quyền lực trong tay ông ta!

Trong lòng Lăng Duệ vừa kinh vừa sợ, nhưng ông ta không dám cãi lại.

Tâm trạng của Thành Thái Đế càng ngày càng nóng nảy, trước kia còn giữ được vẻ ngoài của một người quân tử khiêm nhường, bây giờ thì giả vờ cũng không giả vờ được nữa, chuyện nhỏ như hạt vừng cũng khiến ông ta nổi trận lôi đình, giống như người điên vậy!

Lăng Duệ đợi Thành Thái Đế mắng xong mới bò bằng cả tay cả chân từng bước về phía trước, hạ mình nói: “Oan uổng quá, Hoàng thượng! Thần làm tất cả đều vì Hoàng thượng!”

Khi Lăng Duệ vào điện, Tiết Vô Vấn và Triệu Bảo Anh vừa hay đi ra từ nội điện, đương nhiên hai người cũng nghe thấy tiếng “bịch” của Thành Thái Đế ném chặn giấy trong đó.

Nhưng vẻ mặt của hai người ai nấy cũng đều vô cùng bình tĩnh, xuống khỏi bậc thềm ngọc trắng, Triệu Bảo Anh nói với Tiết Vô Vấn: “Bổn quan còn có việc quan trọng, không tiễn Tiết đại nhân ra cung được.”

Nói xong, bèn gọi một tiểu thái giám canh điện đưa Tiết Vô Vấn ra cổng cung.

Tiết Vô Vấn khẽ mỉm cười, chắp tay từ biệt rồi nhanh chóng ra khỏi cổng cung, đi thẳng về Cẩm Y Vệ. Vừa đến trước cửa lớn nha môn Cẩm Y Vệ, Chỉ huy đồng tri Đường Kiện đã tiến lên một bước, nói: “Chỉ huy sứ, vị Lâm Phó thống lĩnh của cấm quân lại đến.”

Tiết Vô Vấn day day trán, nói: “Ngươi đi mời Lâm Phó thống lĩnh ra đây, nói ta phải đến Ngọc Kinh lâu điều tra án, đợi hắn ở Văn Oanh các.”

Đường Kiện vội vàng chắp tay vâng dạ, vào truyền lời.

Tiết Vô Vấn lên ngựa, kẹp hai chân vào bụng ngựa rồi đi thẳng đến Ngọc Kinh lâu.

Lúc này mới là giờ Ngọ ba khắc, các cô nương trong lầu đều đang nghỉ trưa.

Chốn vung tiền thường ngày luôn râm ran tiếng cười nói giờ lại im ắng, Tô Ngọc Nương nghe nha hoàn nói Tiết Thế tử đến, vội vàng ngồi dậy khỏi giường thấp, ra cửa đón.

“Sao Thế tử lại đến? Ngọc Nương còn tưởng gần đây ngài không rảnh chứ?” Tô Ngọc Nương vừa nói vừa phe phẩy chiếc quạt trong tay, nheo mắt liếc nhìn Tiết Vô Vấn.

Người khác không biết, nhưng là người dưới trướng của Tiết Vô Vấn, làm sao không biết vị công tử phóng đãng nổi tiếng ở Kinh thành này ngày nào cũng phải bận rộn về nhà hầu hạ tổ tông chứ.

Nói thật, Tô Ngọc Nương cũng thật sự bội phục cái vị ở Vô Song viện kia.

Người như Tiết Vô Vấn, trông có vẻ đa tình, thực ra lòng dạ lạnh lùng cứng rắn, đối với những cô nương phải lòng hắn ta thì càng tuyệt tình càng tốt.

Vì vậy Tô Ngọc Nương mới bội phục Vệ Xuân, cũng không biết vị Đại nương tử của Vệ gia này đã thuần phục vị Thế tử này như thế nào.

Tiết Vô Vấn đương nhiên nghe ra ý trêu chọc của Tô Ngọc Nương, cười một tiếng rất tùy tiện, nói: “Việc công, lát nữa nếu vị Phó thống lĩnh cấm quân kia đến, bảo hắn đến Văn Oanh các tìm ta.”

Lâm Quy đến rất nhanh, Tiết Vô Vấn còn chưa uống xong một chén trà, hắn ta đã đến.

“Lâm đại nhân, mời ngồi.” Tiết Vô Vấn chỉ vào vị trí đối diện, nói: “Tiết mỗ biết đại nhân đến vì việc gì, ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

Ban đầu Lâm Quy nghe Đường Kiện nói Tiết Vô Vấn ở Ngọc Kinh lâu, còn tưởng tên phóng đãng này lấy công làm tư, lén lút chạy đến Ngọc Kinh lâu tìm người tình cũ.

Nhưng nhìn bây giờ dường như không phải vậy, có vẻ như cố ý đến Ngọc Kinh lâu đợi hắn ta.

Lâm Quy từ nhỏ đã là người tuân thủ kỷ cương, chưa từng đến Ngọc Kinh lâu, cũng không có cảm tình gì tốt. May mà Văn Oanh các này trông sáng sủa gọn gàng, thanh nhã độc đáo, không khiến người ta thấy ghét bỏ.

Lâm Quy thẳng thắn ngồi xuống, nói rất nhanh: “Tiết đại nhân đã biết ta đến vì việc gì, vậy chắc cũng nghe nói Thuận Thiên phủ doãn Tông đại nhân đã xếp vụ án đó vào án treo, tạm thời niêm phong hồ sơ rồi?”

Vì công việc nên Tiết Vô Vấn đã tiếp xúc với Lâm Quy không ít, hiểu rất rõ tính cách của người này.

Rót cho hắn ta một chén trà rồi gật đầu nói: “Việc này quả thật Tiết mỗ đã nghe Tông đại nhân nhắc đến, hai mươi mấy thi thể kia phần lớn đều thối rữa không còn hình dạng, ngay cả thân phận cụ thể cũng khó tra ra, huống chi là những bằng chứng khác. Phủ Thuận Thiên một ngày phải tiếp nhận mấy chục đến cả trăm vụ án, từ án mạng lớn đến chuyện hàng xóm cãi nhau, đều phải do người của phủ Thuận Thiên quản lý. Chắc là Tông đại nhân không rảnh điều tra vụ án này nên mới tạm thời xếp vào án treo.”

“Những thi thể khác thì không tra ra được thân phận, nhưng không phải trong đó có hai thi thể đã xác định được thân phận rồi sao? Một người là thứ muội của ta, một người là nữ nhi của tên đồ tể đã gây ra nhiều vụ giết người, bị giam trong nhà lao Trấn Phủ Ty.” Lâm Quy nắm chặt chén trà trong tay, ngẩng cổ nói: “Như vậy vẫn chưa đủ để Tông đại nhân cử thêm người điều tra vụ án này sao?”

Tiết Vô Vấn chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trung hậu của Lâm Quy.

Lâm gia ở Thịnh Kinh không phải là gia tộc lớn, nếu không phải Lâm Quy được vị Thống lĩnh cấm quân tiền nhiệm coi trọng, đề bạt lên vị trí Phó thống lĩnh, thì Lâm gia ở Thịnh Kinh cũng chỉ là một tiểu môn hộ.

Còn về người thứ muội mà Lâm Quy nhắc đến là nữ nhi của phụ thân hắn ta với ngoại thất lén nuôi bên ngoài sinh ra, thậm chí tiểu nương tử đó còn chưa được ghi vào gia phả Lâm gia, khi mất tích mới mười ba mười bốn tuổi.

Ban đầu nếu không phải Hoắc Giác nhắc đến chuyện này, hắn ta còn không biết tình cảm giữa Lâm Quy và người thứ muội này lại tốt đến vậy. Mất tích mười năm rồi mà vẫn cố gắng tìm kiếm, chưa từng từ bỏ.

Tiết Vô Vấn vốn là con cháu danh môn, những năm này làm việc trong Cẩm Y Vệ, không biết đã chứng kiến bao nhiêu chuyện đen tối trong hậu trạch của các đại viện.

Địa vị của ngoại thất vốn luôn rất thấp, con cái do ngoại thất sinh ra lại càng không có địa vị. Chỉ cần chủ mẫu không gật đầu, hoàn toàn không thể nhận tổ quy tông.

Lâm cô nương này của Lâm gia cũng vậy, thậm chí… việc nàng ấy mất tích có lẽ cũng là do người khác cố tình làm ra.

Tiết Vô Vấn khẽ nuốt khan, nhìn Lâm Quy nói: “Ở Kinh thành này, người có khả năng bắt cóc nhiều thiếu niên thiếu nữ như vậy, giết người vứt xác mà không để lại một chút dấu vết, Lâm đại nhân có nghĩ, thân phận của kẻ đứng sau chắc chắn không tầm thường. Như vậy, Lâm đại nhân vẫn kiên trì muốn điều tra vụ án này đến cùng sao?”

Lâm Quy khẽ giật mình.

Những điều Tiết Vô Vấn nói, không phải hắn ta chưa từng nghĩ đến.

Thậm chí hắn ta còn nghĩ, có phải Thuận Thiên phủ doãn Tông đại nhân đã điều tra ra điều gì đó, sợ đắc tội người ta nên mới đè vụ án này xuống không.

Tuy Lâm gia là gia đình đọc sách làm ruộng, nhưng tổ tiên chưa từng có ai làm quan to. Hiện tại Lâm gia có thể đứng vững ở Thịnh Kinh cũng chỉ là dựa vào hắn ta, vị Phó thống lĩnh cấm quân này mà thôi.

Lâm Quy là trưởng tử trong nhà, gánh vác trách nhiệm phát triển gia tộc. Vì trách nhiệm này, hắn ta sống ở Thịnh Kinh rất thận trọng và cẩn thận.

Không kết thù với ai, cũng không để lại bất kỳ nhược điểm nào cho người khác công kích, ngay cả việc hôm nay lên lầu xanh cũng là lần đầu tiên trong đời.

Tuy nhiên, hắn ta có trách nhiệm làm con cháu, đồng thời cũng có trách nhiệm làm huynh trưởng.

Muội muội mất tích chết thảm, không thể bắt được hung thủ.

Làm sao hắn ta có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Ít nhất… ít nhất cũng phải tìm ra kẻ đó, thay cho muội muội đã khuất của hắn ta, hỏi một câu tại sao chứ?

Lâm Quy buông chén trà gần như bị bóp vỡ trong tay, trầm giọng nói: “Muội muội mất tích đã mười năm, ta chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm. Giờ biết được muội ấy bị sát hại, càng không thể từ bỏ việc tìm ra hung thủ. Ta không biết kẻ đó là ai, nhưng chỉ biết, dù là Thiên tử phạm tội, cũng phải chịu tội như thứ dân.”

Tiết Vô Vấn liếc nhìn Lâm Quy đầy ý tứ sâu xa, trở tay gõ nhẹ lên bàn, nói: “Đại nhân cứ yên tâm, tuy Tông đại nhân đã xếp vụ án này vào loại án treo, nhưng theo hiểu biết của ta về Tông đại nhân, chỉ cần có một chút manh mối, ông ấy sẽ điều tra đến cùng.”

Tiết Vô Vấn và Tông Úc chỉ là mối quan hệ quen biết hời hợt, thực ra hắn ta không hiểu rõ Tông Úc lắm. Sở dĩ hắn ta tin chắc Tông Úc sẽ điều tra vụ án này đến cùng, cũng chỉ vì một câu nói của tiểu tử kia.

“Tông đại nhân quả thực là một vị quan tốt, chắc chắn ông ấy sẽ dốc hết sức để đưa ra một câu trả lời thỏa đáng cho những người đã chết thảm.”

Nghĩ đến đây, Tiết Vô Vấn hơi nheo mắt lại, người đang nắm quyền trong Tông gia hiện nay là Đại lý tự Khanh Tông Già.

Tông Già là người đa mưu túc trí, tâm tư sâu như biển, lần này Tông Úc đưa vụ án này vào danh sách án treo, có lẽ là vì Tông Già đã nhận ra điều gì đó, ép Tông Úc phải áp chế vụ án này.

Từ khi Hoắc Giác gọi hắn ta đến phủ Thuận Thiên tìm Tông Úc, Tiết Vô Vấn đã đoán được ai là thủ phạm của vụ án.

Em vợ của hắn ta chưa bao giờ làm chuyện vô ích, khi xưa ở thành Lâm An đã tốn nhiều công sức để đưa những thi thể này ra ánh sáng, giao cho Tông Úc, hắn ta đoán được hành động của Hoắc Giác chắc chắn có ý nghĩa sâu xa của hắn.

Cho đến ngày đích thân đến phủ Thuận Thiên, gặp được Tông Úc và Lâm Quy, lúc  này hắn ta mới hiểu rõ mọi nguyên nhân, đoán ra ai là hung thủ.

Ngay cả Tiết Vô Vấn hắn ta còn đoán được, làm sao Tông Già quản lý Đại lý tự bao nhiêu năm lại không đoán ra?

***

Khi Tiết Vô Vấn rời khỏi Ngọc Kinh lâu, Lăng Duệ cũng vừa bước ra khỏi cửa cung.

Dư Vạn Chuyết đứng đợi bên ngoài cửa cung, thấy vết thương trên trán ông ta, không khỏi kinh hãi, khom người chạy lại nói: “Đại nhân có cần nô tài bôi thuốc không?”

Lăng Duệ liếc nhìn ông ta, đáy mắt u ám, lạnh lùng nói: “Không cần, ngươi chuyển lời đến Vương Quý phi, nói rằng đầu tháng sau, ta sẽ đợi người ở am Tịnh Nguyệt.”

Dư Vạn Chuyết vội vàng đáp “Vâng”, cung kính nhìn theo Lăng Duệ lên xe ngựa của Lăng phủ, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên chút bất an, mi mắt không ngừng run rẩy.

Người ta vẫn nói, thỏ chết chó bị làm thịt, chim hết cung bị cất đi.

Hoàng thượng đã chán ngấy ông ta, giờ cũng chán ngấy Lăng đại nhân.

Công lao theo phò của họ năm xưa, liệu có ngày nào đó sẽ trở thành họa sát thân không?

***

Sau khi xe ngựa đi vào phố lớn Chu Tước, Lăng Duệ vén rèm lên, nhìn con phố mà chỉ những gia tộc danh gia vọng tộc mới được phép cư ngụ này.

Nhớ lại nhiều năm trước, ông ta từng đứng ở cổng vào con phố này với khí thế hăng hái, thầm thề rằng một ngày nào đó ông ta sẽ được sống ở đây. Con cháu của ông ta sẽ không phải như ông ta, cắn răng leo lên từng bước một dưới ánh mắt lạnh lùng của vô số người.

Ông ta đã làm được.

Không chỉ đưa Chu Nguyên Canh lên ngôi Hoàng Đế, mà còn khiến dòng họ Vệ được vô số học sĩ yêu mến, hương hỏa liên miên không biết bao nhiêu đời kia phải tận diệt.

Nhiều năm trước, cảnh tượng Vệ Hạng rời khỏi phố Trường An, Lăng Duệ đã nhớ rất rất lâu.

Một người như vậy, một gia tộc như vậy, là mục tiêu theo đuổi của vô số văn thần.

Lăng Duệ cũng từng cúi đầu kính phục Vệ Hạng. Hai mươi năm trước, không một ai trong số các sĩ tử thi đỗ Tiến sĩ có thể quên được Vệ Thái phó, quên được câu nói của ông ấy trong yến tiệc Ân vinh.

“Người làm quan phải tự kiểm điểm ba lần mỗi ngày, đừng quên tâm nguyện ban đầu.”

Sau này ông ta trở thành Thủ phụ Nội Các, cứ ngỡ cuối cùng mình cũng đã trở thành người như Vệ Thái phó.

Nhưng hoàn toàn không phải.

Khi người khác nhắc đến Thủ phụ, tất cả mọi người đều nghĩ đến Vệ Thái phó, chỉ có Vệ Thái phó mà thôi.

Về sau, Đại công tử Vệ Triệt của họ Vệ ở Thanh Châu đột ngột xuất hiện, tuy không có nửa mảnh công danh, nhưng lại trở thành người đứng đầu trong mắt các học sĩ Thanh Châu, không ai có thể thay thế.

Từng có người ở Thịnh Kinh ngưỡng mộ mà đến thăm, khi trở về, ai cũng nói với ông ta rằng, người đó có phong thái của ông nội mình, sau này chắc chắn sẽ trở thành Vệ Thái phó thứ hai.

Những lời khen ngợi đó, như kim châm đâm vào tim ông ta.

Vệ Triệt sẽ là Vệ Thái phó thứ hai, vậy Lăng Duệ ông ta là gì?

Nhi tử mà ông ta dốc lòng bồi dưỡng thì sao?

Khi Vệ Triệt vào làm quan, có phải tất cả mọi người sẽ quên rằng Lăng Duệ mới là Thủ phụ của triều Đại Chu này? Mà nhi tử Lăng Nhược Phàm của ông ta, có phải sẽ suốt đời làm đom đóm, cả đời không thể sánh với vầng trăng sáng Vệ Triệt không?

Tại sao chứ?

Ông ta đã phải khom lưng uốn gối bao nhiêu năm trước họ Vương ở Doanh Châu, cuối cùng mới được họ Vương giúp đỡ, từng bước một vươn lên ở Thịnh Kinh.

Một đứa con cái thế gia, chỉ vì có một người ông tốt, một gia tộc tốt mà muốn cướp đi tất cả những gì trong tay ông ta sao?

Vệ Thái phó nói, đừng quên đi tâm nguyện ban đầu.

Tâm nguyện ban đầu của ông ta luôn luôn là quyền lực.

Quyền lực đứng dưới một người, trên vạn người, quyền lực khiến con cháu đời sau được vô số người ngưỡng mộ, quyền lực biến họ Lăng trở thành gia tộc trăm năm.

Khi xưa chẳng phải Tề Xương Lâm và Hồ Đề cũng vì tham vọng này của ông ta mà trung thành với ông ta sao?

Người càng từng lăn lộn trong bùn lầy thấp kém, càng khát khao quyền lực.

Ông ta là vậy, Tề Xương Lâm là vậy, ngay cả Thành Thái Đế trong cung càng ngày càng điên cuồng cũng là vậy.

Lăng Duệ lộ ra ánh mắt lạnh lùng bước xuống xe ngựa.

Đang định bước qua cổng, bỗng thấy một cỗ xe ngựa quen thuộc đi vào đầu phố. Xe ngựa từ từ dừng lại, một tiểu nương tử có dung mạo xinh đẹp bước xuống.

Tiểu nương tử đó vừa thấy Lăng Duệ thì mừng rỡ, nhưng ngay lập tức vẻ vui mừng trên mặt tan biến, thay vào đó là sự hoảng hốt.

“Cha, sao trán người lại bị thương vậy?”

Lăng Nhược Mẫn nhanh chóng bước về phía Lăng Duệ, đáy mắt nhanh chóng phủ một lớp sương mờ.

Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Duệ dần dịu lại, dịu giọng nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, Mẫn nhi không cần lo lắng. Vừa rồi có phải con mới đi tìm Ngọc Nhã ở phủ Thượng thư không?”

Lăng Nhược Mẫn ngượng ngùng lắc đầu, nói: “Con không đi tìm Nhã nhi, chỉ là ghé qua phủ Định Quốc Công thôi. Tiết Oánh thích ăn bánh, chiều nay con vừa làm một ít bánh hoa sen, nên mang đến phủ Định Quốc Công cho nàng ấy.”

Lăng Duệ khẽ nhướn mày, nhìn Lăng Nhược Mẫn đầy ẩn ý, cười nói: “Là đưa cho Tiết Oánh, hay là đưa cho Tiết Vô Vấn?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Nhược Mẫn lập tức đỏ bừng, vội nói: “Cha đừng đùa con nữa, mau vào nhà đi, con sẽ bôi thuốc cho người.”

Làm sao Lăng Duệ không biết tâm tư của nữ nhi mình.

Hai năm trước, xe ngựa của Lăng gia chạy loạn trên phố Trường An, lúc đó chính Tiết Vô Vấn đã khống chế được con ngựa điên, cứu được Lăng Nhược Mẫn đang ngồi trong xe.

Anh hùng cứu mỹ nhân dễ khiến người ta động lòng nhất, huống chi Tiết Vô Vấn dung mạo tuấn mỹ, tuổi còn trẻ đã giữ chức vụ quan trọng.

Mẫn nhi có tình cảm với hắn ta cũng không có gì là không phải.

Tiết Vô Vấn quả thực là một ứng cử viên không tồi cho vị trí phò mã, không chỉ là ông ta, ngay cả Hồ Đề cũng từng nhắm đến vị Thế tử Định Quốc Công này. Chỉ là sau khi bị ông ta nhắc nhở vài lần, mới chuyển hướng sang Thế tử phủ Định Viễn Hầu Tuyên Nghị.

Nếu nữ nhi nhà mình có thể thành thân với Tiết Vô Vấn, thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn.

Phủ Định Quốc Công địa vị cực cao, lại thật sự nắm binh quyền trong tay. Từ khi bị trúng độc bảy năm trước, thân thể Định Quốc Công Tiết Tấn đã không còn như xưa.

Nói không chừng qua vài năm nữa, Tiết Vô Vấn sẽ là Định Quốc Công.

Nếu sau lưng ông ta có sự ủng hộ của phủ Định Quốc Công…

Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt Lăng Duệ nhìn Lăng Nhược Mẫn càng thêm dịu dàng: “Tiết Oánh ra ngoài du ngoạn nửa năm mới về Kinh, nếu con rảnh thì thường xuyên đến phủ Định Quốc Công tìm nó chơi, liên lạc tình cảm cho tốt.”

Lăng Nhược Mẫn nghe vậy, mím môi cười nói: “Con xin vâng lệnh.”

***

Bên kia Tiết Vô Vấn vừa về phủ đã nghe thấy vài tiếng chim kêu “chiêm chiếp”.

Thái dương hắn ta giật giật, bước chân dừng lại, nhìn về phía cửa nguyệt. Đã thấy Ám Nhất đang cầm một hộp thức ăn tinh xảo, nheo mắt làm khẩu hình với hắn ta, không phát ra tiếng nói: “Đào hoa của Thế tử!”

Thật là… đào hoa cái quỷ gì!

Tiết Vô Vấn không thể chịu nổi nữa, sải bước đến, nói: “Ngươi lại xem được tuồng gì vậy?”

Ám Nhất giơ hộp thức ăn lên, liếc nhìn về phía Vô Song viện, hạ giọng nói: “Thế tử, đây là điểm tâm Lăng cô nương nhà Thủ phụ mang đến, nàng ta đặc biệt dặn thuộc hạ phải trao tận tay ngài. Thuộc hạ biết trong lòng ngài chỉ có Ngụy di nương, nhưng Lăng cô nương này thân phận đặc biệt, thuộc hạ nghĩ nên nói với ngài một tiếng, biết đâu ngài có sắp xếp khác.”

Tiết Vô Vấn cười khẩy: “Sắp xếp khác?”

Ám Nhất nghiêm chỉnh nói: “Hôm qua thuộc hạ nghe được một câu chuyện, kể về một nữ mật thám trung thành, vì hoàn thành mệnh lệnh của chủ tử, đã khẳng khái đại nghĩa, vì nước quên thân, một mình đột nhập vào phủ Hoàng tử của địch quốc, giả vờ yêu Hoàng tử đó, đánh cắp tình báo của địch quốc. Ai ngờ giả vờ thành thật—”

Tiết Vô Vấn giơ tay lên: “Dừng lại. Ngươi muốn ta học theo nữ mật thám đó, đi khẳng khái đại nghĩa, vì nước quên thân?”

“Thế tử anh minh thần võ, không cần phải thực sự vì nước quên thân. Ngài chỉ cần giả vờ chiều chuộng một chút, biết đâu có thể dò la được bí mật của Lăng Thủ phụ từ miệng Lăng cô nương. Ngài thấy ý này thế nào?”

Tiết Vô Vấn đối diện với đôi mắt sáng long lanh đầy mấy chuyện tào lao của Ám Nhất, lắc đầu “ Chậc” một tiếng: “Ám Nhất, ngươi bị làm hư rồi!”

Nói xong lại vỗ vỗ hộp thức ăn, nói: “Ai nhận thì người đó phải chịu trách nhiệm ăn, sau này ngươi có nhận thêm đồ gì của Lăng Nhược Mẫn, dù là bánh, khăn tay hay túi thơm, ngươi đều phải chịu trách nhiệm ăn hết.”

Ám Nhất nhìn theo bóng lưng vô tình của Tiết Vô Vấn, ấm ức ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Thế tử thật là người nhẫn tâm, hắn ta đã tận tâm tận lực mưu tính cho ngài ấy như vậy, ngài ấy lại không khen ngợi, còn bắt hắn ta ăn cả khăn tay, túi thơm nữa chứ.

Ôi, hơi nhớ Ám Nhị rồi…

Tiết Vô Vấn lười để ý đến vẻ ấm ức của Ám Nhất, vào Vô Song viện, đẩy cửa phòng ngủ bước vào.

Thấy Vệ Xuân đang chăm chú sửa chữa linh bài của Vệ Giới, cũng không đến quấy rầy nàng ấy, tháo thanh Tú Xuân đao bên hông ra rồi kéo một chiếc ghế ngồi xuống, chăm chú nhìn góc mặt nghiêng của Vệ Xuân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK