Mục lục
Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc xét xử tại Đại lý tự, nhất là những vụ án trọng đại, không dễ gì kết luận trong vòng một hai tháng.

Thế nhưng vụ án của Lăng Duệ lần này, chứng cứ rõ ràng, nhân chứng cũng không ít. Tề Xương Lâm, Hồ Đề, Tần Vưu, từng người từng người đều nhận tội. Những kẻ này lăn lộn trong quan trường nhiều năm, sớm đã hiểu rõ thời khắc này chỉ có Lăng Duệ chết, bọn họ mới có cơ hội sống.

Dù sao, chủ mưu vẫn khác với tòng phạm.

Ngày mười một tháng mười hai, lúc lâm triều, Chu Dục Thành, Tông Già và Lỗ Thân cùng dâng tấu chương, khép Lăng Duệ tội thông địch phản quốc, hãm hại trung lương, có ý đồ mưu phản.

Mà bảy năm trước, vụ án mưu phản của phủ Tiên Thái tử cùng Vệ, Hoắc phủ Thanh Châu là do Lăng Duệ cùng bè lũ hãm hại cần được minh oan, rửa sạch tội danh, công bố thiên hạ.

Chu Dục Thành tay cầm hốt ngà, sải bước tiến lên, cung kính tâu: “Thiên lý rõ ràng, lưới trời lồng lộng. Vi thần khẩn cầu Hoàng thượng trả lại trong sạch cho ba phủ Tiên Thái tử, Thái tôn, Vệ Thái phó, Hoắc Tướng quân, để tỏ rõ Thánh minh!”

Lời vừa dứt, Tông Già, Lỗ Thân, Bách Chúc cùng các quan viên Nhị Tam phẩm đồng loạt bước ra, đồng thanh tâu: “Kính xin Hoàng thượng trả lại trong sạch cho ba phủ, để tỏ rõ Thánh minh.”

Thế cục đã định.

Các quan viên khác trong điện Kim Loan bất kể chức quan lớn nhỏ đều không phải kẻ ngu dốt, trong lòng ai nấy đều sáng tỏ, lần lượt bước ra, lặp lại lời của Chu Dục Thành cùng các vị đại thần vừa tâu.

Những quan viên trước đây từng đi theo Lăng Duệ lúc này đều cúi gằm mặt, chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, tốt nhất là không để ai phát hiện ra. Sợ rằng sơ sẩy một chút sẽ liên lụy đến bản thân.

Thành Thái Đế nhìn xuống quần thần bên dưới, ánh mắt lơ đãng, trong thoáng chốc bên tai lại vang lên lời của Huệ Dương Trưởng Công chúa: “Bia công đức của Phụ hoàng nhỏ máu chắc là vì nhớ Thái tử ca ca và Hựu nhi. Nếu có thể an táng Thái tử ca ca và Hựu nhi vào Hoàng lăng, Phụ hoàng cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.”

Thành Thái Đế vô thức sờ sờ tai, mấy ngày nay, từ khi Lăng Duệ bị bắt, quả thật ông ta ít nghe thấy tiếng Phụ hoàng mắng mình.

Vậy nên, Phụ hoàng chỉ là giận tên loạn thần tặc tử Lăng Duệ kia, chứ không phải đang trách ông ta…

Huệ Dương nói đúng, chỉ cần ông ta bảo vệ tốt giang sơn Đại Chu, Phụ hoàng cuối cùng cũng sẽ tha thứ cho ông ta.

Nghĩ đến đây, Thành Thái Đế gật đầu, ôn hòa nói: “Trẫm chuẩn tấu.”

Tuy đoán được Vương Loan có lẽ đã thay lòng đổi dạ, nhưng Lăng Duệ vẫn còn ôm chút hy vọng.

Cho đến tận lúc này, ông ta vẫn không muốn tin, Vương thị A Loan, người từng một lòng một dạ với ông ta lại phản bội ông ta.

Nhưng ông ta ở trong ngục Đại lý tự chờ ngày này qua ngày khác, không đợi được tin Thành Thái Đế băng hà, chỉ đợi được tin ông ta bị khép vào tội chết, tịch thu tài sản, tru di cả nhà.

Lăng Duệ quỳ ngồi trên chiếu rơm, nghe Triệu Bảo Anh đọc xong Thánh chỉ, cuối cùng ngước đôi mắt đầy tơ máu dữ tợn, khàn giọng nói: “Ta muốn gặp Quý phi nương nương một lần.”

Triệu Bảo Anh mỉm cười ôn hòa, nói: “Nếu đây là nguyện vọng cuối cùng trước khi chết của Lăng đại nhân, chúng ta có thể thay đại nhân truyền lời đến điện Thừa Loan. Lăng đại nhân tiếp chỉ tạ ơn đi!”

Tiếp chỉ? Tạ ơn?

Chu Nguyên Canh muốn giết cả nhà ông ta, ông ta còn tiếp chỉ gì, tạ ơn gì nữa?

Lăng Duệ như nghe thấy chuyện cười, ngửa mặt cười lớn.

“Ngươi biết tại sao ta muốn đưa Chu Nguyên Canh lên làm Hoàng Đế không? Chỉ vì ông ta nhu nhược, ngu xuẩn! Tốt lắm! Ta tiếp chỉ, ta tạ ơn! Ta, muốn cảm tạ tên ngu xuẩn Chu Nguyên Canh kia đã làm tất cả vì ta!”

Hai tiểu thái giám đi theo sau Triệu Bảo Anh, thấy Lăng Thủ phụ trước đây nho nhã tuấn tú giờ lại như kẻ điên mà dập đầu cười lớn, bĩu môi, chỉ coi là ông ta điên rồi.

Chỉ có Triệu Bảo Anh hiểu được thâm ý trong lời nói của Lăng Duệ, những suy đoán trước đây cũng được chứng thực vào lúc này.

E rằng huyết mạch Đại Hoàng tử không chính thống.

Triệu Bảo Anh cúi nhìn Lăng Duệ đang điên cuồng, giọng nói âm trầm: “Đi thôi, đều theo ta hồi cung phục mệnh.”

Xe ngựa mui đỏ in hằn hai vệt bánh xe sâu trên nền tuyết, khi xe ngựa đi ngang qua phố Trường An náo nhiệt, Triệu Bảo Anh vén rèm, nhìn về hướng phố Thuận Lạc.

Cao Tiến Bảo đối diện hạ giọng nói: “Vừa rồi Hoắc công tử đã sai người đưa thuốc cho Tiểu Phúc Tử.”

Triệu Bảo Anh buông rèm xuống, nói: “Thuốc đó là do Viên Thanh đại sư ở chùa Đại Tướng Quốc chế tạo?”

Cao Tiến Bảo gật đầu: “Đúng vậy.”

Triệu Bảo Anh cười cười: “Được rồi, lát nữa vào cung bẩm báo Hoàng thượng xong, chắc sẽ đến Ti Lễ Giám bắt người, ngươi tìm cơ hội đổi rượu độc đi, để cho Dư Chưởng ấn của chúng ta sống thêm vài ngày nữa.”

Lăng Duệ vừa ngã, sao Dư Vạn Chuyết còn sống được?

Thành Thái Đế muốn ông ta chết, Vương Quý phi muốn ông ta chết, ngay cả bản thân Triệu Bảo Anh, nếu không phải đã đáp ứng vị Trạng nguyên lang kia, đại khái cũng muốn ông ta chết.

Cao Tiến Bảo nhìn khuôn mặt tươi cười của Đốc công nhà mình, môi mấp máy, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Triệu Bảo Anh nhìn hắn ta, cười mắng: “Muốn nói gì thì nói!”

Cao Tiến Bảo nhìn trái nhìn phải, chỉ đủ hai người nghe thấy mới nói: “Từ sau chuyện của Chu Quý tần, Quý phi nương nương đối với Đốc công đa phần là bất mãn. Không bằng nhân lúc Đại Hoàng tử chưa đăng cơ, Hoàng thượng còn tại vị, Đốc công cầu xin ân điển được xuất cung an dưỡng. Đốc công cứ thuê một căn nhà gần phố Thuận Lạc, ngày ngày đến Trạng Nguyên lâu uống rượu, trò chuyện với Như nương tử, cuộc sống đó chẳng phải rất tốt sao?”

Vương Quý phi từ một nữ tử chi thứ của Vương thị Doanh Châu đi đến ngày hôm nay, đương nhiên không phải người thiện lương.

Cao Tiến Bảo thật sự lo lắng một khi Thành Thái Đế không còn, Vương Quý phi sẽ ra tay với Đốc công.

Dù sao, Đốc công nhà mình biết quá nhiều chuyện, lại còn đắc tội với Vương Quý phi vì chuyện của Chu Quý tần.

Cao Tiến Bảo là người thẳng tính, không biết nói những lời quanh co, nói xong câu vừa rồi thở dài một tiếng, nói: “Thuộc hạ chỉ mong Đốc công bình an.”

Chẳng lẽ Triệu Bảo Anh không biết Cao Tiến Bảo là người như thế nào, thấy hắn ta nhíu mày, liền cười lắc đầu, nói: “Ta tự có chừng mực. Vương Quý phi là người cẩn thận, trừ phi nắm chắc tuyệt đối, nếu không sẽ không dễ dàng ra tay.”

Chỗ dựa của Vương Quý phi là Đại Hoàng tử, nếu thật sự có ngày bà ta muốn giết ông ấy, vậy ông ấy cũng sẽ có cách khiến chỗ dựa của bà ta không còn là chỗ dựa của bà ta nữa.

Dù sao tất cả ni cô trong am Tịnh Nguyệt cũng không phải đều là người của Vương Loan.

Triệu Bảo Anh vuốt ve hạt châu gỗ trên chiếc nhẫn, hơi nheo mắt lại.

Ông ấy và Như Nương vất vả lắm mới gặp lại nhau, cô nương hay nói lắp của ông ấy đã chịu nhiều khổ cực như vậy, sao ông ấy có thể bỏ bà lại, một mình ra đi?

***

Triệu Bảo Anh vừa về cung liền đến điện Dưỡng Tâm, tiện thể phái Tiểu Phúc Tử đến điện Thừa Loan truyền lời cho Vương Quý phi.

Vương Loan cúi đầu nhìn móng tay mới sơn, nghe Tiểu Phúc Tử truyền lời, mỉm cười quyến rũ, nói với Tiểu Phúc Tử: “Thay Bổn cung cảm tạ Triệu công công.”

Tiểu Phúc Tử vừa rời khỏi điện Thừa Loan, Mã ma ma cầm cây búa nhỏ gõ vai cho Vương Loan, nói: “Nương nương định đến ngục Đại lý tự gặp người kia sao?”

“Đi, sao lại không đi?” Vương Loan cười nói: “Có vài chuyện dù sao cũng phải để biểu ca biết chứ? Cũng không thể để ông ta sắp chết rồi còn làm quỷ hồ đồ.”

Đêm đó Vương Loan nói với Thành Thái Đế chuyện muốn gặp Lăng Duệ lần cuối.

“Thần thiếp chỉ muốn hỏi ông ta, sao có thể phụ lòng tin tưởng của Hoàng thượng đối với ông ta như vậy, uổng công lúc trước thần thiếp đã nói tốt cho ông ta trước mặt Hoàng thượng nhiều như vậy! Thần thiếp còn muốn khuyên ông ta thành thật nhận tội, đừng gây thêm phiền phức cho Hoàng thượng nữa.”

Dung mạo Vương Quý phi đoan trang, trên mặt toàn là vẻ bất bình, còn có một chút áy náy rõ ràng.

Thành Thái Đế nhìn bà ấy chằm chằm, thấy bà ấy nói năng đều là bênh vực ông ta và căm ghét Lăng Duệ, cười vỗ nhẹ mu bàn tay bà ấy, nói: “Cũng được, nàng đã muốn đi gặp hắn thì thay Trẫm nói với hắn một câu, Trẫm đối với hắn đã là nhân từ hết mức.”

Sáng sớm hôm sau Vương Loan xuất cung đến ngục Đại lý tự.

Lăng Duệ dường như không ngờ bà ấy lại đến nhanh như vậy, khi nhìn thấy bà ấy, thần sắc có chút ngẩn ngơ.

“A Loan, muội đến rồi…”

Lăng Duệ đứng đó, mang xiềng xích, dáng vẻ tiều tụy.

Khuôn mặt như già đi mười tuổi trong một đêm, không còn vẻ anh tuấn nho nhã như trước.

Vương Loan chậm rãi nhìn ông ta, cười nói: “Trước khi chết người mà biểu ca muốn gặp không phải Mộ muội muội, cũng không phải Nhược Mẫn, mà là ta. Nếu như thế, sao ta có thể không đến chứ?”

Lăng Duệ khàn giọng hỏi: “Thuốc ta đưa cho muội, muội chưa cho Chu Nguyên Canh uống sao? Còn có mật hàm trong am Tịnh Nguyệt, cũng là muội đổi?”

Ánh mắt Vương Loan khẽ động, nhướn mày nói: “Quả thật ta chưa cho Hoàng thượng uống thuốc, bất kể là Thần Tiên Hoàn hay độc dược huynh đưa mấy hôm trước, ta đều chưa từng dùng. Nhưng mật hàm huynh nói, ta chưa từng động đến. Nếu có người nói với huynh như vậy, người đó nhất định là đang lừa huynh.”

Hôm nay Vương Loan mặc một bộ cung trang màu lam ngọc rực rỡ, cả nhà giam dường như sáng sủa hơn nhờ sự hiện diện của bà ấy.

Thế cờ đã định, hy vọng sống duy nhất cũng bị Vương Loan cắt đứt.

Lăng Duệ không hiểu, ông ta không hiểu tại sao Vương Loan lại không cứu ông ta?

Ông ta nhìn khuôn mặt mềm mại đoan trang của Vương Loan, lẩm bẩm: “Muội không giết ông ta, chẳng lẽ là vì đã yêu ông ta?”

Vương Loan dịu dàng cười.

Chẳng lẽ nam nhân tưởng rằng trong đầu nữ nhân chỉ nghĩ đến chuyện tình ái hay sao?

Vương thị A Loan trước kia đúng là yêu Lăng Duệ đến tận xương tủy, nhưng Vương Loan như thế đã chết ở Khang Vương phủ rồi, người sống sót chính là Quý phi Vương Loan.

“Biểu ca, giờ huynh còn nói yêu thương với ta làm gì?  Chẳng qua giữa huynh và hắn thì ta chỉ lựa chọn hắn thôi. Đương nhiên, nếu huynh nhất định phải hỏi ta, giữa hai người ta chán ghét ai hơn, thì dĩ nhiên là huynh. Huynh có biết không? Thuốc tuyệt tự năm xưa huynh bảo ta cho Hoàng thượng dùng, ta cũng cho huynh dùng rồi. Nếu không, sao huynh chỉ có hai đứa con?”

“Còn nữa, huynh muốn cứu vị Vệ Đại nương tử có mệnh phượng hoàng của Vệ gia, cũng là ta ngăn cản. Dù huynh muốn làm Hoàng Đế, hay muốn làm cha của Hoàng Đế, không có ta cho phép, huynh đều không làm được.”

“Biểu ca à, huynh nên mừng đi. Lăng Nhược Phàm chết rồi, ít ra còn có Húc nhi nối dõi huyết mạch Lăng gia cho huynh. Đương nhiên, ta sẽ không để Húc nhi biết huynh là cha ruột của nó. So với kẻ đạo đức giả như huynh, ta vẫn thà để Hoàng thượng làm cha nó.”

Theo từng lời của Vương Loan, sắc mặt xám xịt của Lăng Duệ dần nhiễm vài tia đỏ ửng bất thường.

Lồng ngực ông ta phập phồng kịch liệt, lửa giận như thủy triều, cuồn cuộn dập dềnh rồi lại điên cuồng rút đi.

Đến cuối cùng, chỉ còn lại nỗi bi ai đến nực cười.

Sự phản bội của Tề Xương Lâm, Hồ Đề đều không bằng nỗi đau mà Vương Loan mang đến cho ông ta chỉ trong ba câu hai lời. Vị Quý phi nương nương được sủng ái trong hậu cung bao năm nay, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói ra những lời độc ác nhất, từng nhát dao đâm vào tim ông ta.

“Ha ha, ha ha ha…”

Lăng Duệ cười lớn, cười đến mức chảy hai hàng lệ nóng hổi lăn dài trên khóe mắt.

Vương Loan vẫn luôn mỉm cười, thấy ông ta như vậy, ý cười dần lạnh xuống.

Bà ấy lấy ra một lọ thuốc màu xanh biếc, đặt xuống đất, dịu dàng nói: “Đây là độc dược mấy hôm trước huynh sai người đưa tới, giờ, Bổn cung trả lại cho chủ nhân của nó. Lăng đại nhân, cho phép huynh tự chọn cách chết là ân huệ lớn nhất Bổn cung dành cho huynh.”

Vương Loan đặt lọ thuốc xuống, chầm chậm rời khỏi ngục Đại lý tự.

Trong xe ngựa hồi cung, Mã ma ma nhỏ giọng nói: “Nương nương không sợ Lăng Thủ phụ…”

“Không sợ.” Vương Loan ôn tồn ngắt lời Mã ma ma, thản nhiên nói: “Bổn cung biết ma ma đang lo lắng điều gì, Lăng Duệ là người hão huyền lại tham quyền, hiện giờ Húc nhi là cốt nhục duy nhất của ông ta, ông ta mong Húc nhi ngồi lên ngôi Hoàng Đế hơn bất cứ ai. Cũng vì vậy, ông ta không dám cũng sẽ không nói ra chuyện của Húc nhi.”

Khoảng cách giữa hai hàng lông mày của Mã ma ma giãn ra đôi chút, lại nói: “Vậy ông ta có dùng độc dược nương nương để lại cho ông ta không?”

Vương Loan mỉm cười, nói: “Độc dược đó đúng là ân điển cuối cùng Bổn cung ban cho ông ta, còn ông ta có nhận ân điển này hay không, Bổn cung không quan tâm.”

Thành Thái Đế muốn trừ hậu hoạn, nhất quyết tru di nhất tộc Lăng thị.

Đầu sỏ Lăng Duệ phải chịu hình phạt dưới con mắt của bá quan văn võ, tại Ngọ Môn trải qua một hồi tuyên tội dài dằng dặc, sau đó mới bị chém đầu thị chúng.

Nếu Lăng Duệ không chết trước trong ngục thì sẽ phải chết trong tiếng mắng chửi của bá tánh. Vị biểu ca này của bà ấy từ trước đến nay luôn cao ngạo, cách chết như vậy đối với ông ta thật sự quá nhục nhã, chắc sẽ chọn tự vẫn trong ngục.

***

Vương Loan đoán không sai, đêm đó Lăng Duệ uống độc dược, đồng thời để lại một phong thư máu, cầu xin Thành Thái Đế xem như ông ta đã chuộc tội bằng cái chết, tha cho Mộ thị và Lăng Nhược Mẫn.

Đáng tiếc vị Lăng thủ phụ vừa uống độc dược xong đã bị Giám sát Ngự sử Hoắc Giác đi ngang qua ngục Đại lý tự phát hiện, sau một hồi móc họng cho uống thuốc, cưỡng ép cứu ông ta một mạng từ quỷ môn quan.

Đại lý tự Khanh Tông Già thấy ông ta hơi tàn sắp tắt, nằm trên chiếu rơm ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có, bèn phát từ bi tấu xin Hoàng thượng, dời ngày xử trảm tại Ngọ Môn dự kiến ba ngày sau sang bảy ngày sau.

Mặt khác, từ Túc Châu chạy về Thịnh Kinh, vào ngày mười bảy tháng mười hai, tức là hai ngày trước khi Lăng Duệ bị xử trảm tại Ngọ Môn, cuối cùng Định Quốc Công Tiết Tấn cũng đến Thịnh Kinh.

Cơn bão tuyết cuồng phong ngày này còn dữ dội hơn mấy ngày trước.

Tiết Tấn một đường vượt bão tuyết, đêm ngày lên đường nhưng không lộ chút mệt mỏi.

Ông ấy cưỡi một con tuấn mã cao lớn đen tuyền, đôi mắt thâm trầm, sáng suốt chậm rãi lướt qua cổng thành, nghiêm nghị nói: “Vào cung!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK