Lão đạo sĩ nghe vậy càng cúi đầu thấp, vội vàng nói: “Bệ hạ nói rất đúng, bệ hạ là chủ nhân theo thiên mệnh, cho dù Sở Hưu có tướng thất sát phản cốt, bệ hạ vẫn sẽ nằm được hẳn."
Hạng Long cười hai tiếng khó hiểu vừa đi về phía sau, vừa nói: “Quốc sư yên tâm, trẫm hợp tác cùng tên Sở Hưu kia cùng nhánh Ẩn Ma chỉ là để giảm bớt tổn thất khi trấn áp những thực lực võ lâm trong Đại Yên ta.
Sở Hưu là người của nhánh Ẩn Ma, trẫm vĩnh viễn không thể tin tưởng hẳn. Còn ngươi mới là tâm phúc. của trẫm.”
“Đa tạ bệ hạ!” Lão đạo sĩ kia cúi đầu, ánh mắt lại lóe lên ánh sáng kỳ dị.
Sau khi rời khỏi hoàng cung Bắc Yên, Sở Hưu phóng ngựa không dừng vó trở lại Quan Trung Hình Đường.
Lúc này Ngụy Thư Nhai đã tới Quan Trung Hình Đường, đồng thời còn dẫn theo những võ giả từng theo Sở Hưu chấp hành nhiệm vụ diệt môn như Triệu Thừa Binh, La Tam Thông.
Những người này bái phục Sở Hưu, đồng thời sau khi bọn họ biết thân phận Sở Hưu lại càng kinh hãi.
Vị đại nhân này quả thật bất phàm, một người hai thân phận không có gì là lạ, không ít người trong nhánh Ẩn Ma cũng như vậy.
Nhưng một người đẩy cả hai thân phận lên hạng nhất và hạng hai Long Hổ Bảng, chuyện này quả thật kinh người.
Hơn nữa không chỉ có đám người La Tam Thông, còn có Lục tiên sinh mang theo một phần võ giả Vô Tướng Ma Tông.
'Vô Tướng Ma Tông dù sao cũng không phải thuộc hạ của Ngụy Thư Nhai, bọn họ chỉ giao hảo cùng Ngụy Thư Nhai mà thôi.
Cho nên lúc này Vô Tướng Ma Tông phái Lục tiên sinh cũng những võ giả này ra đã là rất nể mặt Ngụy Thư Nhai và Sở Hưu, ân tình này Sở Hưu cũng phải ghi nhớ.
Sau khi thấy Ngụy Thư Nhai, Sở Hưu bèn thuật lại cho Ngụy Thư Nhai điều kiện y đã nói với hoàng đế Bắc Yên Hạng Long.
Sau khi nghe xong Ngụy Thư Nhai như cười như không nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi làm vậy là tiền trảm hậu tấu đấy à?"
Sở Hưu nói với Hạng Long y có thể đại biểu cho nhánh Ẩn Ma, chí ít là đại biểu cho thái độ của nhánh Ẩn Ma. Thế nhưng sau khi nhận được câu trả lời của Hạng Long, Sở Hưu mới nói lại chuyện này cho Ngụy Thư Nhai. Đây không phải tiền trảm hậu tấu thì là gì?
'Sở Hưu cười cười nói: "Ngụy tiền bối không cần để ý tới những tiểu tiết đó. Ta với Hạng Long chẳng. qua chỉ là hứa miệng mà thôi. Nếu ngài không đồng ý, cùng lắm thì ta không dùng sự trợ giúp bên Bắc Yên, coi như giao dịch mất hiệu lực thôi.”
Ngụy Thư Nhai nhìn đám người La Tam Thông một hồi, thở dài một cái nói: "Lão già ta già rồi, sống ở đâu cũng như nhau. Nhưng những người trẻ tuổi này hoặc do truyền thừa, hoặc trùng hợp gia nhập nhánh Ẩn Ma chúng ta, gia nhập dưới trướng ta, ta không nâng đỡ được họ nhưng cũng không thể làm trễ nải họ được.
Đi cùng ta, bọn họ chỉ có thể vĩnh viễn trốn trong bóng tối làm chuột chũi, khó có lúc nào được ra tay. Sống như vậy càng lâu, con người cũng phế bỏ, không bằng cùng ngươi tới Bắc Yên, đặt cược một tiền đồ."
Đám người La Tam Thông vội vàng thi lễ với Ngụy Thư Nhai nói: "Đa tạ Ngụy tiền bối!"
Đám người bọn họ sau khi gia nhập nhánh Ẩn Ma quả thật rất ít khi ra tay, vì quy củ của nhánh Ẩn Ma, cũng vì dưới trướng Ngụy Thư Nhai quả thật không mấy việc cho họ làm.
Đối với những võ giả đang lúc tráng niên, bọn họ còn chưa tới lúc bế quan khổ tu cả ngày.
So với việc ngày ngày trốn trong bóng tối, căm tài nguyên hữu hạn đi khổ tu, chẳng bằng ra ngoài chém giết cùng Sở Hưu.
Bọn họ cảm tạ Ngụy Thư Nhai, một là cảm ơn Ngụy Thư Nhai đã che chở mấy năm gần đây, hai là cảm tạ Ngụy Thư Nhai đã tác thành cho họ.
Yến Đông, Nhạc Bình Quận, tổng bộ Tụ Nghĩa Trang.
Bình thường Tụ Nghĩa Trang có không ít võ gi qua lại, lúc này đang thời khắc liên minh, số võ giả tới Tụ Nghĩa Trang càng nhiều như biển người, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Nhiếp Nhân Long cảm thán vô hạn.
Nếu Đông Lưu chưa chết, hôm nay hẳn đặt nền móng cho Tụ Nghĩa Trang, gây dựng thanh thế, tất cả đều có thế truyền cho đời sau, Đông Lưu thấy cảnh này sẽ vui mừng tới mức nào?
Trung niên mất con, nỗi đau lớn nhất cũng chỉ đến vậy mà thôi
Có điều chỉ trong giây lát, Nhiếp Đông Lưu đã thu hồi vẻ đau buồn.
Đối với hẳn mà nói, giờ không phải lúc đau buồn. Tụ Nghĩa Trang muốn lưu danh thiên cổ phải nhờ vào chuyện lần này!
Lúc này một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đi tới bên cạnh Nhiếp Nhân Long báo cáo: “Trang chủ, mọi người đã đến đông đủ."
Nhiếp Nhân Long phất tay nói: “Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Yến Tây Bình Diêu Hoàng Phủ thị có phái người tới không?”
Người kia lắc đầu, chăn chữ nói: “Còn chưa tới Có điều, trang chủ, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã có thù với Tụ Nghĩa Trang chúng ta từ lâu, đối phương chắc sẽ không tới.
Còn về Yến Tây Yến Tây Hoàng Phú thị, nếu ngài mời Hoàng Phủ thị tới cho đủ số thì còn được, nhưng ngài mời vị lão tổ của Hoàng Phủ thị tới, e là hơi khó.”
Nhiếp Nhân Long nhíu mày, người của hai nhà này không đến là ngoài dự liệu của hẳn, vì theo suy đoán của hắn, hai nhà này đáng lẽ đều đến.
Đúng là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có thù với Nhiếp Nhân Long hẳn, nhưng chuyện lần này liên lụy tới toàn bộ võ lâm Chính đạo Bắc Yên, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không có lý do gì vắng mặt. Cho dù là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không muốn tăng cường uy thế của Tụ Nghĩa Trang cũng phải nghĩ tới thanh danh của bản thân.
Bạch Hàn Thiên không phải kẻ ngu ngốc nhỏ nhen, hắn không có lý do để không tới
Về phần Yến Tây Yến Tây Hoàng Phủ thị, Nhiếp Nhân Long tự mình đưa thư cho Hoàng Phủ thị đã nêu rõ lợi và hại trong chuyện này.
Hoàng Phủ thị kín tiếng ẩn nhẫn nhiều năm như. vậy cũng nên ra ngoài cho người ta biết tiếng. Hơn nữa Hoàng Phủ thị cũng đã đáp ứng Nhiếp Nhân Long, đối phương không có lý do gì không giữ chữ tín.
Nhiếp Nhân Long cau mày nói: "Vậy đợi chút đã Hai nhà này một ở Bắc Địa, một ở Yến Tây, sợ là nhân số quá đông, đến chậm.”
Lại đợi khoảng hai canh giờ nhưng bên ngoài Tụ Nghĩa Trang vẫn không có bóng dáng hai phái này, còn bên trong Tụ Nghĩa Trang tiếng người huyên náo, có một số người e là đã mất kiên nhẫn.
Nhiếp Nhân Long còn cảm thấy không đúng, nhưng lúc này hắn cũng không thể nghĩ nhiều nữa, bèn nói thẳng: “Được rồi, không đợi hai nhà kia nữa. Hội nghị liên minh chính thức bắt đầu."
Nói xong, Nhiếp Nhân Long quay người tiến vào Tụ Nghĩa Trang. Lúc này trong Tụ Nghĩa Trang tiếng người nói chuyện huyên náo. Thấy Nhiếp Nhân Long tới, mọi người cùng chấp tay chào: “Nhiếp trang chủ!”
Nhiếp Nhân Long vung tay áo, trực tiếp đi lên đài cao ở chính giữa, trầm giọng nói: "Năm trăm trước, Côn Luân Ma Giáo gây họa khắp giang hồ, ma trướng đạo tiêu, võ lâm Chính đạo chúng ta sa vào thời điểm hắc ám nhất. may là có chưởng giáo Chân Vũ Giáo, Ninh Huyền Cơ tiền bối ra tay giết chết giáo chủ Ma Giáo Độc Cô Duy Ngã. Lại thêm vô số tiền bối chính đạo liều mạng chém giết mới hủy diệt được Côn Luân Ma Giáo, khiến trời đất này trở lại trong sạch.
Còn hôm nay Ma đạo đang có vẻ ngóc đầu trở lại, tên Sở Hưu kia dùng hai thân phận hoành hành khắp giang hồ, gây ra vô số chuyện tàn ác, khiến vô số đồng đạo giang hồ chết thảm trong tay hẳn. Lúc này hẳn còn dám chiếm lấy Quan Trung Hình Đường, khiến nhánh Ẩn Ma có vẻ ngóc đầu dậy.
Ngày xưa các tiền bối liều mạng đổ máu mới triệt để đè ép đám tặc tử Ma đạo xuống, đến thế hệ chúng ta hôm nay sao có thể khiến chúng gây họa khắp giang hồ lần nữa?
Liên minh hôm nay may mắn được Hư Ngôn đại sư thủ tọa Kim Cương Viện Đại Quang Minh Tự, Yến Hoài Nam yến môn chủ Thần Vũ Môn, Phương Đại Thông Phương bang chủ Cự Linh Bang để mặt cùng tới, Nhiếp mỗ vô cùng cảm kích.
Giờ này khắc này, đồng đạo võ lâm Đông Tê cũng chuẩn bị liên minh tiến đánh Quan Trung Hình Đường, tiêu diệt tên ác tặc Sở Hưu kia. Võ lâm Bắc Yên ta đương nhiên không thể tụt lai được!”
Danh Sách Chương: