Đại điện bằng đồng thau sụp đổ, không riêng gì đại điện, cả những trận pháp bên trong cũng sụp đổ theo.
Những trận pháp thượng cổ này mặc dù đều đã bị tàn phá trong đại kiếp nạn, có điều uy lực vẫn còn sót lại đôi chút, tên xui xẻo vừa bị đè chết kia chính là chứng cứ.
Cho nên lúc này tất cả mọi người không còn tâm tư giao chiến nưa, lập tức tốc chiến tốc thắng, quay người bỏ trốn.
Sở Hưu ở gần đạo uẩn kia nhất, trực tiếp giơ tay cầm lấy thu vào hộp báu không gian, chạy ra phía ngoài
Lực lượng của hắn tiêu hao quá lớn, cho dù Tông Huyền muốn đánh nữa hân cũng không muốn tái chiến. Còn đánh nữa không phải tôi luyện bản thân mà là liều mạng với Tông Huyền.
Đồng thời Phương Thất Thiếu và Doanh Bạch Lộc cũng đồng thời ngừng tay, không tiếp tục xuất thủ.
Hai người bọn họ giao chiến cũng hết sức đặc sắc, có điều mọi hào quang đều bị Sở Hưu đoạt mất, ngược lại không mấy ai để ý tới.
Có điều trong trận chiến đó thật ra vẫn là Phương Thất Thiếu chiếm thượng phong, Nhân Quả Kiếm Đạo quả thật rất khó phá giải, phương thức giải quyết chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hoặc là người tỉnh thông đạo về nhân quả như Sở Hưu, hai bên so đấu lý giải về đạo nhân quả.
Hoặc như Tông Huyền dùng lực phá vạn pháp, lực phòng ngự cùng lực công kích đều cực kỳ kinh người. Bất kể ngươi là nhân quả hay luân hồi gì gì cũng được, chỉ có lực lượng vượt qua hẳn mới có thể khiến hẳn thương, cũng như trận chiến vừa rồi của Sở Hưu và Tông Huyền.
Cách cuối cùng càng khó, đó là giống như Trương Thừa Trinh lúc trước, dùng tốc độ cực nhanh cùng lực lượng nhập vi điều khiển phá giải đạo về nhân quả. Cách này là theo hướng kỹ thuật, người bình thường không làm nối.
Có điều Phương Thất Thiếu lại tự biết, mặc dù trước mắt hẳn chiếm thượng phong nhưng thực tế Doanh Bạch Lộc lại không vận dụng toàn lực.
Thương Thủy Doanh thị am hiểu nhất là giấu tài, không tới thời điểm thật sự liều mạng, Doanh Bạch Lộc sẽ không lấy hết thủ đoạn tuyệt kỹ ra.
Lúc này Phương Thất Thiếu đưa mắt nhìn bốn phía một hồi, lẩm bẩm: “Tên Lâm Khai Vân kia đâu? Chết ở đâu rồi?”
Mặc dù cùng là người trong Kiếm Vương Thành nhưng Phương Thất Thiếu rất căm ghét Lâm Khai Vân, tên này quá hẹp hòi.
Trước đó trong Kiếm Vương Thành, Phương Thất Thiếu căn bản không để Lâm Khai Vân trong mắt, thế nhưng Lâm Khai Vân lại suốt ngày nhầm vào hắn, coi hẳn là kẻ địch tưởng tượng, còn vọng tưởng có ngày vượt qua hắn, lén lút nói xấu hẳn không ít lần.
Chỉ có điều đối phương dẫu sao cũng là người của Kiếm Vương Thành, nể tình đồng môn, Phương Thất Thiếu không thể không để không để ý tới hắn. Mặc dù miệng hẳn nói Lâm Khai Vân chết đâu rồi nhưng hắn lại không thể để Lâm Khai Vân xảy ra chuyện được.
Có điều lúc này Phương Thất Thiếu lại không biết, thật ra Lâm Khai Vân vẫn ở lối vào đại điện, đang dùng ánh mắt ghen tị nhìn đám người Sở Hưu, Trương Thừa Trình, thậm chí là chính Phương Thất Thiếu!
Không phải ai cũng có tư cách tranh đoạt đạo uẩn, tối thiểu ngươi phải có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất mới được.
Lâm Khai Vân không có tư cách, hẳn cũng không phải kẻ ngu, cho nên chỉ có thể thành thật đứng đợi ngoài cổng thành.
Khi thấy Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh hào hùng lấy một địch năm, trong lòng Lâm Khai Vân cũng rung động, nhưng phần nhiều là ghen tị!
Người lấy sức mình mình độc chiến năm vị tuấn kiệt giang hồ, hội tụ phong lôi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, vì sao không phải là hẳn.
Thậm chí đừng nói trở thành Trương Thừa Trinh, cho dù hắn chỉ thành năm người được Trương Thừa Trinh tự mình khiêu chiến cũng đủ dương danh trên. giang hồ rồi.
Có thể được Trương Thừa Trinh tự mình khiêu chiến chứng minh bọn họ đã đứng trên đỉnh cao của cảnh giới này, có thực lực gây sức ép cho Trương Thừa Trinh. Đây là một loại tán thành về thực lực. Sau trận chiến này không riêng gì Trương Thừa Trinh, hào quang của năm người Sở Hưu cũng không bị che lấp nữa.
Đáng tiếc, vinh quang đó Lâm Khai Vân chỉ có thể ngước nhìn!
Hãn hy vọng mình là một trong năm người kia tới mức nào, nhưng hẳn không phải.
Hãn chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Thất Thiếu vốn không hợp với mình, bộ dáng trước nay không đứng đắn, giờ đứng đó diễu võ giương oai, được người người tán thưởng. Cảm giác đố kỵ trong lòng thiếu chút nữa khiến Lâm Khai Vân bừng cháy, đồng thời trong lòng hẳn cũng dâng lên một luồng oán khí, oán trời xanh bất công!
Trong Kiếm Vương Thành, Phương Thất Thiếu. ngày ngày không uống rượu thì đi lung tung, bộ dáng cà phất cà phơ, xưa nay chưa từng lộ vẻ đứng đản. Thế nhưng sư môn trưởng bối lại vô cùng yêu chiều. hắn, bất luận hẳn làm ra chuyện hoang đường đến đâu, trưởng bối trong Kiếm Vương Thành đều chỉ tùy ý răn dạy đôi chút, thậm chí không hề trừng phạt.
Mình thì sao? Một ngày mười hai canh giờ, mười canh giờ khổ tu luyện kiếm, tiến cảnh hơi chậm trễ một chút sẽ bị sư trưởng trách phạt, bảo hắn học Phương Thất Thiếu
Kết quả thế nào đây? Vì sao hắn vẫn không bằng Phương Thất Thiếu! Vì sao mình đã cố gắng như vậy rồi mà còn không bằng Phương Thất Thiếu?
Trời xanh kia không phải bất công thì là gì?
Thậm chí lúc này lòng đố kỵ của Lâm Khai Vân đối với Phương Thất Thiếu đã thăng cấp thành thù hận, nhưng lý trí lại nói với hẳn, hân không thể làm gì Phương Thất Thiếu.
Phương Thất Thiếu là tương lai của Kiếm Vương Thành, là người thừa kế Kiếm Vương Thành. Một khi hắn dám lộ ra chút xíu ác ý đối với Phương Thất Thiếu, kẻ bị trừng phạt chắc chân là hắn.
Huống hồ với thực lực của hẳn bây giờ, ngoại trừ một số âm mưu thủ đoạn, còn lại không cách nào uy hiếp được tới Phương Thất Thiếu.
Cho nên Lâm Khai Vân đưa mắt sang hướng khác, chuyển ánh mắt tràn ngập ác ý sang phía Sở Hưu vừa lấy được đạo uẩn, đang chạy ra khỏi đại điện.
Hận ý của hắn đối với Sở Hưu thậm chí còn mạnh hơn Phương Thất Thiếu. Chính vì tên này nên tâm cảnh mình mới thụ thương, mới mơ mơ màng màng một thời gian dài như vậy, trễ nải tu vi. Nếu không giờ hắn đã sớm bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất rồi.
Hơn nữa quan hệ giữa Sở Hưu và Phương Thất Thiếu không tệ, chuyện này cũng khiến Lâm Khai Vân đem cả đố kỵ và hận ý đối với Phương Thất Thiếu chuyển sang phía Sở Hưu.
Đương nhiên quan trọng nhất là giờ Lâm Khai Vân cho rằng mình có thể động tới Sở Hưu.
Mặc dù thực lực Lâm Khai Vân chẳng ra sao cả nhưng đó là so với những tuấn kiệt thiên kiêu như Sở Hưu, trên thực tế so với đại đá số võ giả cùng tuổi, thực lực hẳn đã coi như không tệ, bằng không Kiếm Vương Thành đã chẳng bồi dưỡng hắn như vậy.
Mặc dù đối tượng bồi dưỡng chủ yếu của Kiếm Vương Thành vẫn là Phương Thất Thiếu, nhưng đãi ngộ của Lâm Khai Vân là gần với Phương Thất Thiếu nhất. Theo suy nghĩ của trưởng bối Kiếm Vương Thành, tương lai Phương Thất Thiếu tiếp quản Kiếm Vương Thành cũng phải có vài thủ hạ có năng lực chống đỡ một phương, Lâm Khai Vân chính là người như vậy.
Chỉ có điều trưởng bối trong Kiếm Vương Thành lại không ngờ, cách đối xử khác biệt này khiến cho kẻ nhỏ nhen như Lâm Khai Vân từ ghen sinh hận đối với Phương Thất Thiếu.
Nói thế nào Lâm Khai Vân cũng là đệ tử được đại phái bồi dưỡng tỉ mi ra, hẳn cũng có thể nhận ra trạng thái hiện tại của Sở Hưu. Cho dù Sở Hưu thắng được Tông Huyền nhưng lực lượng thể lực của hẳn đều tiêu hao tới cực hạn, thậm chí còn nghiêm trọng hơn Tông Huyền vừa hộc máu.
Danh Sách Chương: