Mục lục
Côn Luân Ma Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu đổi thành võ giả Phật môn khác, có lẽ gi ết chết Hàn Đông Minh dương danh bản thân trên giang hồ xong chẳng buồn quản chuyện khác. Nhưng Đàm Uyên đại sư lại suy nghĩ rốt cuộc mình đúng hay sai.

Hàn Đông Minh tội ác chồng chất, nhưng hắn thành lập Tam Ác Đảo, khống chế phần lớn ác nhấn trên Đông Hải vào một phạm vi nhất định, uy hiếp tạo thành chỉ có hạn.

Còn Đàm Uyên đại sư giết Hàn Đông Minh lại khiến ác nhân trên Tam Ác Đảo không bị ước thúc nữa, gây ra phá hoại càng lớn.

Từ đó trở đi, Đàm Uyên đại sư liền minh bạch một đạo lý. Thiện ác vốn không dễ dàng thấy rõ được.

Có người làm một việc rõ ràng là đại thiện trong mắt mọi người, nhưng kết quả tạo thành lại là đại ác.

Còn có vài người cho dù tội ác tày trời, nhưng sự tồn tại của hắn lại cứu vớt vô số người.

Nhân quả là thứ khó nói nhất, cho nên giờ ngay bản thân Đàm Uyên đại sư cũng không quyết định chắc chắn được, rốt cuộc có nên giao công pháp trên người mình truyền thụ cho Sở Hưu hay không?

Có điều sau khi chứng kiến ngọc giản lấp lóe tia sáng, Đàm Uyên đại sư vẫn hạ quyết tâm.

Hắn không am hiểu bói toán thôi diễn nhưng hắn lại tin tưởng năng lực bói toán thôi diễn của lão bằng hữu Thiên Xu Đạo Nhân.


Trước đó ngọc giản phát sáng khi đến gần Sở Hưu, vậy chứng minh hăn chính là người mà mình đang chờ. Ngày giờ của mình đã không còn nhiều, không thể trì hoãn nổi nữa.

Cho nên Đàm Uyên đại sư trực tiếp trầm giọng nói: “Chư vị đại sư không cần nói nhiều, tâm ý của lão tăng đã quyết. Nếu Sở tiểu hữu đồng ý làm truyền nhân của †a, so với chuyện đưa một thân võ công của ta xuống dưới đất chẳng bằng truyền cho Sở tiểu hữu.”

Thấy bộ dáng quyết tâm của Đàm Uyên đại sư, mọi người xung quanh đều lộ vẻ khó hiểu, sắc mặt Lữ Long Cơ càng âm trầm như nước.

Võ công truyền thừa đều là của bản thân Đàm Uyên đại sư, hẳn muốn tặng ai thì tặng, chẳng lẽ đám người mình có thể trắng trợn cướp đoạt hay sao?

Chỉ có điều Lữ Long Cơ vẫn âm thầm chửi bới lão già Đàm Uyên này đúng là già quá hóa hồ đồ rồi. Uổng công hắn gây dựng uy danh lớn như vậy tại hải ngoại, lúc. về lại có mắt như mù, không ngờ lại lựa chọn Sở Hưu làm người thừa kế. Chuyện này biết đi đâu nói lý bây giờ?

Thương thế trong cơ thể Đàm Uyên đại sư bộc phát, hắn sợ mình không kiên trì nổi bao lâu. Cho nên Đàm Uyên đại sư không muốn tiếp tục trì hoãn nữa, hắn quay người trầm giọng nói với Long Thiên Ảnh sau lưng:

“Long hội trưởng, phiền ngươi hỗ trợ tìm một nơi yên tĩnh, ta muốn truyền công cho Sở Hưu tiểu hữu.”

Kình Thiên Hội không chỉ có sản nghiệp tại Đông Hải, cho dù ở Đông Hải Quận cũng có chút sản nghiệp.

Nghe vậy Long Thiên Anh lập tức bố trí cho Đàm Uyên đại sư cùng Sở Hưu tới một quán trọ thuộc về Kình Thiên Hội, trực tiếp đuổi tất cả mọi người đi, chỉ để lại Đàm Uyên đại sư cùng Sở Hưu. Bản thân lại đích thân thủ vệ.

Các hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện thấy Đàm Uyên đại sư tâm ý đã quyết, bọn họ chỉ biết lắc đâu bất đắc dĩ rời đi, kể cả Tông Huyền cũng vậy.

Phương trượng Hư Từ chỉ dặn Tông Huyền tới mời Đàm Uyên đại sư đến Đại Quang Minh Tự giảng đạo. Giờ lời cân chuyển hắn cũng đã chuyển, như vậy của hắn cũng coi như đã hoàn thành.

Đương nhiên bên ngoài quán trọ vẫn có không ít người hiếu kỳ vây quanh, muốn xem xem rốt cuộc mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào.

Trong quán trọ, Đàm Uyên đại sư ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn Sở Hưu, trầm giọng nói: “Sở tiểu hữu, tu vi trên người ta mặc dù không mạnh nhưng cũng không coi là yếu. Giờ ta muốn giao chúng cho ngươi, nhưng ta có thể tin tưởng ngươi được không?”

Đàm Uyên đại sư chăm chú nhìn Sở Hưu, không có uy áp, hết sức bình tĩnh.


Ở hải ngoại hắn đã gặp không ít người cũng trải qua không ít chuyện, nhưng hắn lại không nhìn thấu được về Sở Hưu.

Phải nói lòng người vốn là thứ khó lòng nhìn thấu nhất. Mặc dù ngọc giản cùng lời sấm đều chứng minh Sở Hưu là người phù hợp với yêu cầu nhất, nhưng trực giác vẫn nói với Đàm Uyên đại sư, có vẻ không đúng.

Sở Hưu không trực tiếp trả lời Đàm Uyên đại sư, y chỉ trầm giọng nói: “Thiện ác chỉ ở một ý niệm, lúc này ta có cam đoan cùng đại sư, chắc ngài cũng không tin tưởng.

Con đường võ đạo luôn rất gập ghềnh, ta chỉ có thể cam đoan sau này ta sẽ làm chuyện mình nên làm.”

Đàm Uyên đại sư gật nhẹ đầu, Sở Hưu nói vậy ngược lại khiến hắn an tâm. Nếu Sở Hưu vỗ ngực nói sau này mình chắc chắn sẽ hành thiện cứu người gì đó, Đàm Uyên đại sư ngược lại không tin được.

Hắn sống tại Đông Hải một thời gian dài như vậy, đã gặp quá nhiều chuyện nhân tính bản ác rồi. Nếu Sở Hưu giả nhân giả nghĩa ở đây, Đàm Uyên đại sư sẽ dễ dàng nhìn thấu được.

Đàm Uyên đại sư nhìn Sở Hưu trồi trầm giọng nói: “Ta chỉ hy vọng mình không truyền sai một thân tu vi này. Sở tiểu hữu, xin đừng khiến lão tăng thất vọng.

Giờ bắt đầu truyền công thôi. Một thân tu vi của ta đã định sẵn sẽ tiêu tán, trong đó một phần phải quy khư: về thiên địa. Lực lượng đó ta không cách nào thu thập. chỉ có thể mặc cho nó tản mất.

Có điều ta còn một phần lực lượng tỉnh khiết tới cực hạn có thể truyền vào cơ thể Sở tiểu hữu, giúp ngươi tiến thêm một bước. Cho nên lát nữa ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, buông lỏng tinh thần, chuẩn bị nghênh tiếp lực. lượng của ta.

Yên tâm, lực lượng này đơn thuần tới cực điểm, không bao hàm bất cứ tạp chất nào, số lượng cũng không quá lớn. Tối thiểu với cường độ cơ thể của ngươi hoàn toàn có thể khống chế nó.”


Dừng một lát Đàm Uyên đại sư tiếp tục nói: “Sở học đời này của lão tăng thật ra cực kỳ hỗn tạp. Ta xuất thân từ chùa miếu nhỏ, công pháp sở học không hề mạnh mẽ, ta đoán chắc ngươi cũng chướng mắt. Sau này trên đất Đông Hải ta lại nhận được không ít công pháp truyền thừa, trong số đó cũng có mạnh có yếu.

Cho nên ta chỉ định truyền thụ cho ngươi hai môn võ học. Trong đó một môn là công pháp thượng cổ ta tình cờ tìm được ở Đông Hải, nó thậm chí còn mang chút vết tích Mật tông. Có điều theo ta thấy uy năng của nó cũng không tệ nên tu luyện theo. Môn công pháp này tên là Hoán Nhật Đại Pháp!

Hoán Nhật Đại Pháp mang ý nghĩ thâu thiên hoán nhật, có thể đoạt lực lượng thiên đại tạo hóa hòa vào bản thân, phát huy tiềm lực bản thân tới cực hạn. Có điều uy lực của nó cực kỳ cường đại, dễ hại người hại mình.

Hoán Nhật Đại Pháp cũng mang ý Đại Nhật Như Lai. Hoán nhật cũng là đem tâm cảnh của mình tới gần Đại Nhật Như Lai. Cho nên thân thể của ngươi có chịu nổi lực lượng Đại Nhật Như Lai hay không phải xem bản thân ngươi.

Còn môn công pháp thứ hai ta truyền cho ngươi lại do ta hội tụ vô số công pháp Phật môn sáng tạo ra, Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn.

Sắc tức là không, không tức là sắc.

Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn tu luyện tới cực hạn ngũ uẩn giai không, trong chưởng ấn hội tụ sinh diệt, diễn hóa chư thiên vạn giới, giới tử tu di, biến đổi khôn lường.”

Khi nhắc tới Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn ngay bản thân Đàm Uyên đại sư cũng không nhịn nổi, giọng nói toát lên vẻ kiêu hãnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK