Chỉ có điều rất đáng tiếc, đầu óc vốn không liên quan tới tu vi võ đạo, cho dù có một số người tu luyện tới cảnh giới tông sư nhưng đầu óc vẫn chẳng tốt, không nhận ra những chuyện như vậy.
Mà lúc này giữa trận, đám người Sở Hưu đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Trương Thừa Trình là người đứng đầu trong thế hệ bọn họ, giữ vững ngôi đầu Long Hổ Bảng mười năm gần đây, không ai vượt qua nối.
Hôm nay hẳn bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, tự động loại khỏi bảng này. Có thể nói mặc dù Trương Thừa Trình nhường lại vị trí này nhưng hắn cũng giữ vững vị trí này.
Cho nên tâm tình mọi người ở đây đều khá phức tạp.
Tông Huyền cùng Trương Thừa Trinh giao đấu đã hơn mười năm, hai người một đạo một phật, giao thủ vô số lần. Phần lớn là Trương Thừa Trinh hơn một chút, có điều không phải quyết chiến sinh tử cho nên không ai biết rốt cuộc hươu sẽ chết vào tay ai.
Nhưng giờ Trương Thừa Trinh lại dẫn trước một bước, chuyện này khiến Tông Huyền tâm cảnh luôn hết sức bình ổn cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Còn sắc mặt Phương Thất Thiếu lại khá khó coi.
Đương nhiên lấy tính cách của hẳn không phải ghen tị Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, mà là từ hôm nay trở đi có lẽ hắn lại bị mấy lão già Kiếm Vương Thành kia quở trách một hồi nữa.
Hắn tùy hứng chỉ gây phiền toái, Trương Thừa Trình tùy hứng lại ngưng tụ Lôi Minh Kim Đan bước vào tông sư võ đạo. Chênh lệch này thật sự quá lớn.
Một thời gian dài sau đó, Trương Thừa Trinh sẽ được nêu ra làm tấm gương cho hắn.
Mọi người ngẩng đầu nhìn vào đạo uẩn mà Trương Thừa Trinh vứt lại. Sở Hưu ra tay trước nhất, Thiên Ma Vũ trong tay y tỏa ra hận ý ngập trời, mang theo ma khí huyết sát khí vô biên chém về phía Tông Huyền.
Vừa rồi Trương Thừa Trinh dùng bọn họ làm đá mài đao, chịu đựng áp lực mong đột phá, nhưng đám người Sở Hưu có ai không dùng trận chiến đó tích lũy thêm nội tình trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!
Thậm chí Sở Hưu còn ngại trận chiến đó đánh quá ngắn, nếu lâu thêm một chút, mặc dù Sở Hưu không cách nào lâm chiến đột phá cảnh giới tông sư võ đạo như Trương Thừa Trinh nhưng chí ít cũng đẩy được tích lũy trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất lên tới đỉnh phong.
Cho nên mặc dù hiện giờ Trương Thừa Trinh đã bỏ đi, nhưng những người khác như Tông Huyền đều là đối thủ rất tốt!
Lần trước ở chỗ Đàm Uyên đại sư, Sở Hưu và Tông Huyền đã đánh một trận. Trận chiến đó mặc dù nhìn ngoài thì ngang tài ngang sức, nhưng thực tế Sở Hữu lại biết, là y thua.
Y đã dùng hết toàn lực mới đánh được ngang tay. với Tông Huyền, nhưng bên phía Tông Huyền vẫn còn dư lực.
Nếu không phải cuối cùng Đàm Uyên đại sư ra mặt, người thua trăm phần trăm là Sở Hưu.
Còn giờ tu vi của Sở Hưu tiến thêm một bước, y muốn xem xem giữa mình và Tông Huyền rốt cuộc ai mạnh ai yếu?
Tông Huyền ánh mắt bừng bừng thần quang, tay niết Minh Vương Ấn, đón lấy thế đao của Sở Hưu. Nhưng một khắc sau, Sở Hưu lại lập tức cảm nhận được một luồng chiến ý từ trên người hắn. Rõ ràng suy nghĩ của Tông Huyền cũng gần như Sở Hưu.
Thấy Sở Hưu đã bắt đầu giao thủ với Tông Huyền, Doanh Bạch Lộc mỉm cười nói: "Phương huynh, hai ta so tài một trận nữa nhé?”
Phương Thất Thiếu nhếch miệng nói: “Đánh với ngươi là không thú vị nhất, Doanh gia các ngươi luôn thích giấu đông giấu tây, ngươi không thể thật sự lấy bản lĩnh của mình ra được sao? Vừa rồi nếu ngươi xuất thủ toàn lực có lẽ tên Trương Thừa Trinh kia cũng chẳng thăng cấp lên tông sư võ đạo được, e là đã thua từ sớm rồi"
Doanh Bạch Lộc lắc đầu nói: “Có nhiều thứ không để lộ ra. Lộ ra không phải tuyệt cảnh cũng là tuyệt sát.
Huống hồ vừa rồi ta không nương tay, đối mặt với Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh không ai lại lưu thủ cả. Phương huynh, kính xin chỉ giáo!"
Dứt lời, Doanh Bạch Lộc cũng bất kể Phương Thất Thiếu có đồng ý hay không, cương khí màu đen quanh người trực tiếp bộc phát, ngưng tụ thành bộ dáng hắc long mang theo tiếng gầm chấn đông thiên địa tấn công về phía Phương Thất Thiếu!
Mọi người xung quanh thấy cảnh này đều ngây ngốc, rốt cuộc đám người kia đang làm gỉ?
Vừa rồi còn liên thủ giao chiến với Trương Thừa Trinh, thế nhưng giờ lại tự mình chia ra đánh, thật sự khó hiểu, quá khó hiểu!
Có điều một số tông sư võ đạo tiền bội lại gật nhẹ đầu. Thế hệ này trên Long Hổ Bảng anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Cho dù Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh tài hoa tuyệt thế cũng không che lấp nổi ánh sáng của những người khác.
Trong võ đạo, nói thẳng ra thứ quan trọng nhất vẫn là thực lực.
Nếu không mặc cho ngươi tính toán kinh thiên cũng không đấu nổi một quyền nghiền nát hết thảy âm mưu.
Ngày trước trên Long Hổ Bảng, Nhiếp Đông Lưu. của Tụ Nghĩa Trang cũng là một người tài, có điều hắn tính toán quá nhiều, lại lơ là thực lực bản thân, cuối cùng chết oan chết uổng.
Những “người thông minh' như vậy trước nay không hiếm hoi gì trên giang hồ, nhưng đáng tiếc kẻ có thể đi tới cuối cùng lại không có mấy.
Đếm lại những cường giả chí cường đứng trên đỉnh cao của giang hồ, có mấy ai dựa vào âm mưu tính toán để đi lên vị trí đó?
Giờ đám người Sở Hưu không suy nghĩ bổi cảnh của đối phương cũng không nghĩ tới thù hận ngày xưa, không quan tâm thắng bại, chỉ vì tôi luyện thực lực bản thân. Trong cục diện vừa vặn có thể tụ tập dốc sức chiến một trận như vậy mới là đường đúng.
Đương nhiên trận chiến này với bọn họ là để tìm một đổi thủ thích hợp tôi luyện thực lực bản thân, nhưng với người ngoài đây là một lần tẩy rửa Long Hổ Bảng.
Trương Thừa Trinh đi khỏi, tiếp theo ai sẽ đứng đầu Long Hổ Bảng?
Nếu là lúc bình thường, người này hẳn là Tông Huyền.
Nhưng giờ biến số hơi lớn, trong đó biến số lớn nhất chính là Sở Hưu.
Trước đó khi giao thủ cùng Trương Thừa Trinh, mọi người đã nhìn ra, người thật sự tạo thành uy hiếp chí mạng với Trương Thừa Trinh ngoại trừ Lý Phi Liêm luôn tìm cơ hội xuất thủ, chính là người ra tay cương mãnh bá đạo, lực bộc phát mạnh mẽ tới cực hạn, Sở Hưu!!
Không ai ngờ Sở Hưu lại tiến bộ lớn tới như vị tích lũy lực lượng đã tới mức kinh khủng.
Cho dù một số tông sư võ đạo ở đây cũng không nằm chắc tiếp được Hoán Nhật Đại Pháp cùng Võ Sắc Định Đại Thủ Ấn của Sở Hưu.
Cho nên sau trận chiến lần này, Long Hổ Bảng chắc chắn phải sắp xếp lại nhiều, ai lên ai xuống đều phải nhìn kết quả giao chiến lần này.
Sở Hưu đánh với Tông Huyền, Phương Thất Thiếu đánh với Doanh Bạch Lộc, bốn người chia ra giao thủ. Lý Phi Liêm lại chỉ đứng bên cạnh nhìn một hồi, sau đó thân hình trực tiếp lui lại phía sau, giữ khoảng cách an toàn quan chiến.
Không phải hắn không muốn ra tay mà do lúc trước Lý Phi Liêm đã xuất chín đao. Đao cuối cùng của hắn là để liều mạng, giờ hắn chỉ có thể khôi phục lực lượng, đứng ngoài quan chiến.
Mọi người ở đây đều là cao thủ, đương nhiên nhận ra nội tình Lý Phi Liêm.
Mặc dù trước đó Lý Phi Liêm cũng tạo thành uy. hiếp rất lớn đối với Trương Thừa Trinh, có điều phương thức chiến đấu của hẳn vẫn không thể so sánh được với Sở Hưu.
Hắn chỉ có lực lượng xuất mười đao, chín đao trước không thể gi ết chết Đạo Phật, vậy đao thứ mười là sẽ liều mạng, cuối cùng sống chết ra sao phải do trời định.
Xét theo lực chiến đấu chân chính, rõ ràng là Sở Hưu hơn xa Lý Phi Liêm.
Về phần đạo uẩn lơ lửng trên đỉnh đầu bốn người, không ai dám tới cướp đoạt, cứ mặc cho nó lơ lửng ở đó.
Thứ này không thuộc vẽ riêng một ai mà là chiến lợi phẩm chung của năm người bọn Sở Hưu.
Nếu lúc này có ai đui mù tới lấy, hậu quả sẽ cực kỳ thê thảm, không ai dám tới thử.
Danh Sách Chương: