Mục lục
Côn Luân Ma Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hưu suy nghĩ cũng thấy đúng, cứ nhìn bộ dáng Sầm Phu Tử là biết trình độ của Ba Sơn Kiếm Phái ra sao, người như vậy quả thật không có tư cách làm kẻ thù của y.

Nhìn theo hướng ngón tay Lục tiên sinh, y thấy một lão tăng tuy tuổi già nhưng phi thường dũng mãnh, chém giết liên tục vài võ giả Ma đạo.

Sở Hưu cau mày nói: “Lão hòa thượng này là ai?”

Lục tiên sinh cười lên quái dị: “Ngươi giết đồ đệ của người ta giờ lại chẳng nhận ra sư phụ nữa à? Hắn chính là sư phụ của hòa thượng Minh Trần chết trên tay ngươi lúc trước, trưởng lão Kim Cương Viện, Tuệ Chân.

Người này không có tiếng tăm gì trên giang hồ, thậm chí trong Đại Quang Minh Tự cũng lặng lẽ vô danh. Có điều lão già này có cũng có rất có uy vọng, thậm chí ngay thủ tọa Kim Cương Viện, Hư Ngôn ngày trước cũng được hắn chiếu cố.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn về phía Tuệ Chân đã mang theo chút sát ý.

Thù hận giữa y và Đại Quang Minh Tự bề ngoài là đã giải quyết, dù sao thủ tọa của Vọng Niệm Thiền Đường của Đại Quang Minh Tự, Hư Vân đã lên tiếng.

Nhưng thực tế thì sao? Đám võ giả Đại Quang Minh Tự này vẫn ngứa mắt với Sở Hưu, thậm chí là rất căm hận. Từ chuyện trên lôi đài đám sư huynh đệ của Minh Trần thay phiên lên khiêu chiến y đã biết suy nghĩ của đám võ giả Đại Quang Minh Tự này rốt cuộc ra sao.

Tuệ Chân này mặc dù bị Hư Vân ép xuống không thể †ự mình động thủ, nhưng Sở Hưu tin rằng chỉ cân mình còn sống một ngày, hắn sẽ không buông bỏ mối hận giết đồ đệ.


Hơn nữa lão hòa thượng này có căn cơ thâm sâu tại Đại Quang Minh Tự, nếu hắn muốn gây phiền toái cho Sở Hưu, vậy phiền phức đó chắc chắn sẽ rất lớn.

Lục tiên sinh đứng bên cạnh Sở Hưu hỏi: “Có cần hỗ trợ không?”

Sở Hưu nhìn qua xung quanh nói: “Tạm thời là không, nhiều người ngược lại dễ gây chú ý. Nhờ người của Vô Tướng Ma Tông giúp ta dẫn lão hòa thượng này sang một bên, đừng để người của Đại Quang Minh Tự tới giúp hắn là được.”

Lục tiên sinh gật nhẹ đầu, đây là chuyện Vô Tướng Ma Tông am hiểu.

Lúc này Tuệ Chân còn không phát hiện phía xa có người nổi sát ý với mình. Hắn còn đang ra tay kịch liệt, chém giết những võ giả xuất hiện trước mặt mình. Mặc dù tuổi tác đã cao nhưng võ công Phật môn vẫn được hắn thi triển vô cùng cương mãnh bá đạo.

Lần này Tuệ Chân thật ra rất uất ức.

Mối thù giết đồ đệ đương nhiên phải báo, không vì chính mình thì cũng phải vì một câu trả lời cho Minh Trần dưới suối vàng.

Nhưng đáng tiếc, hắn đã đáp ứng với Hư Vân sẽ buông bỏ ân oán này. Hơn nữa nếu giờ ra tay với Sở Hưu sẽ ảnh hưởng tới danh dự của toàn bộ Đại Quang Minh Tự. Cho nên từ khi Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội bắt đầu tới giờ, Tuệ Chân đều không định động thủ, thậm chí còn an ủi ngăn cản những võ giả khác không nên hành động theo cảm tính.

Chỉ có điều Tuệ Chân không muốn động thủ, nhưng Sở Hưu lại muốn hạ thủ trước.

Lúc này Tuệ Chân còn đang ra tay chém giết những võ giả Ma đạo, xuất thủ cực kỳ hung ác dữ tợn. Đối với hắn đây cũng là một loại phát tiế t.

Phật môn không thể lạm sát kẻ vô tội, nhưng đối với võ giả Phật môn, chỉ cần là người trong Ma đạo vậy không ai là vô tội. Cho nên giết những kẻ này thật ra là đang tích lũy công đức, không phải phạm giới mà là cứu người.

Lúc này Tuệ Chân cũng ôm tâm lý như vậy giết người, cũng là đang phát ti ết.

Vô Tướng Ma Tông lợi dụng tâm lý này từ từ dẫn Tuệ Chân ra phía rìa, tránh xa bên Đại Quang Minh Tự sau đó lùi lại phía sau. Tuệ Chân không hề phát giác điểm này, vẫn ra tay điên cưồng.

Có điều đúng lúc này thân hình Sở Hưu lại đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Tuệ Chân, bước tới một bước, ma khí sát ý hội tụ hóa thành Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền ầm ầm đánh ra, rõ ràng là đánh lén trắng rợn.


Người trong Chính đạo đối đầu với Ma đạo trước nay đều không nói tới quy củ, giờ Sở Hưu ra tay với Tuệ Chân đương nhiên cũng không cần quan tâm tới những quy củ kia.

Phật quang quanh người Tuệ Chân bừng lên, một hư ảnh Kim Cương do cương khí ngưng tụ hiện lên sau lưng. Hai tay hợp lại, Phật quang rực rỡ, đối đầu với một chưởng đánh tới, huyết sát ma khí tản mát nhưng phât ảnh Kim Cương cũng biến mất.

Võ giả đang khổ sở chống đỡ dưới tay Tuệ Chân thở phào một hơi, lại thầm mắng lão hòa thượng này ra tay còn hung ác hơn Ma đạo bọn họ, một khi xuất thủ tư thế điên cuồng như đang liều mạng.

Trong số võ giả giao thủ với Tuệ Chân có người của nhánh Minh Ma, cũng có người của Ẩn Ma, bọn họ cũng có ấn tượng về Sở Hưu. Dù sao trong Ma Đạo Hội Minh, người này cũng khá nổi bật.

Đây là đại biểu của Âm Ma Tông, còn được Vô Tướng Ma Tông coi trọng, dùng thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên khiến Cửu Tương Tử của Ngũ Độc Giáo thành danh đã lâu phải chịu thiệt nặng, rõ ràng cũng là kẻ khó lường.

Tuệ Chân quay đầu lại nhìn Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ngươi là yêu nhân Ma đạo phái nào?”

“Xuống dưới hỏi Phật Tổ đi!”

Sau lưng Sở Hưu hiện lên Ma La Kim Cương Tướng, ma khí cùng phật quang xen lẫn quỷ dị, một chưởng đánh ra, hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt âm ầm bộc phát, trực tiếp công về phía Tuệ Chân.

Thấy cảnh này, ánh mắt Tuệ Chân lóe lên vẻ tức giận: “Hóa ra là yêu nhân của Đệ Lục Thiên Ma Tông!”

Trên giang hồ chỉ cần nhắc tới Phật Ma đồng tu, hầu hết mọi người sẽ vô thức nghĩ tới Đệ Lục Thiên Ma Tông!

Cho dù võ giả Phật môn, Đại Quang Minh Tự cũng cực kỳ căm ghét tông môn làm bại hoại Phật pháp như Đệ Lục Thiên Ma Tông, thậm chí tới mức coi như cái gai †rong mắt.


“Đoán sai, không có thưởng rồi!”

Sở Hưu bước tới một bước, ma khí cùng phật quang ngưng tụ thành một hư ảnh ma thần quỷ dị, hai tay liên tiếp năm thành quyền ấn đánh xuống, một nửa là ma khí ngập trời một nửa lại là phật quang chói mắt, trong lúc. nhất thời lại đánh cho Tuệ Chân không ngừng lui lại phía Sau.

Hòa thượng của Đại Quang Minh Tự không ai là kẻ yếu, Tuệ Chân cũng vậy.

Trước đây hắn còn có thực lực để cạnh tranh vị trí thủ tọa Kim Cương Viện, đáng tiếc lúc đó tu vi tâm cảnh của hắn không qua cửa, cuối cùng dừng bước trước cảnh giới tông sư võ đạo, đời này không có hy vọng đột phá.

Hơn nữa giờ Tuệ Chân đã già, khí huyết bản thân đã suy bại rất nhiều. Đối với tông môn chuyên môn tu luyện công pháp luyện thể như Đại Quang Minh Tự, già yếu là chuyện kinh khủng nhất.

Xuất quyền sợ gặp người trẻ, lúc này cho dù Sở Hưu phải che giấu thân phận, không thể vận dụng Khoái Mạn Cửu Tự Quyết cùng đao pháp của bản thân, nhưng xét theo lực lượng thuần túy, hắn cũng có thể áp chế Tuệ Chân.

Những võ giả Ma đạo khác thấy Sở Hưu một thân một mình đối đầu, thậm chí áp chế Tuệ Chân, ai nấy lao nhao rút khỏi, không định xen vào.

Vị tân tú Ma đạo Lâm Diệp này thực lực quả thật cường đại, thậm chí ngay võ giả già đời của Đại Quang Minh Tự cũng bị hắn áp đảo. Xem uy thế như vậy không thua gì Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông đang cầm huyết thương đại sát một phương ở nơi khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK