Trước đó Nhiếp Đông Lưu thích dùng mưu kế, khá coi thường những kẻ mãng phu không có đầu óc. Theo hắn thấy, hạng mãng phu như vậy cho dù thế lực có cường đại đến đâu, sớm muộn gì cũng bị người ta tính toán đến chết.
Nhưng sau khi thua trong tay nữ nhân kia, Nhiếp. Đông Lưu đã chịu đả kích khá lớn.
Trước thực lực tuyệt đối, đống mưu kế của hắn chẳng phát huy nổi tác dụng.
Nhiếp Đông Lưu nói mình là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, có người nói: Ngươi bại dưới tay một nữ nhân.
Nhiếp Đông Lưu nói mình là tuấn kiệt Long Hổ Bảng, lại có người nói: Ngươi bại dưới tay một nữ nhân.
Nhiếp Đông Lưu nói mình đã bắt đầu bế quan khổ tu, vẫn có người nói: Ngươi bại dưới tay một nữ nhân.
Chuyện bị đánh bại ngay trước mặt mọi người như vậy căn bản không cách nào tẩy rửa, không thể nào dùng mưu kế tính toán để loại trừ, đơn giản trực tiếp. Cũng khiến Nhiếp Đông Lưu hiểu rõ, đôi khi lực lượng tuyệt đối còn quan trọng hơn nhiều so với mưu kế.
Về sau Nhiếp Đông Lưu lại quen biết sư phụ hiện tại của mình, Hàn Bá Tiên. Vị này thanh danh vang dội Bắc Yên, thực lực mạnh nhưng tính cách vô cùng buông thả, cũng dạy cho Nhiếp Đông Lưu rất nhiều thứ ngoài võ công.
Khi thực lực của ngươi cường đại tới một mức nhất định sẽ có thể đập nát mọi âm mưu. Trước kia Nhiếp Đông Lưu có vẻ lẫn lộn đầu đuôi, hiện giờ hắn mới xem như tỉnh ngộ, dựa vào mưu kế và đầu óc không sai, nhưng thân là võ giả vẫn phải dựa vào nắm đấm của mình.
Nghĩ vậy, Nhiếp Đông Lưu đi về phía Sở Hưu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nói: “Sở huynh, đã lâu không gặp.”
Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn Sở Hưu và Nhiếp Đông Lưu, hai vị này đều là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, mọi người cũng từng nghe ân oán giữa hai người bọn họ.
Có điều mấy năm qua Sở Hưu vẫn luôn ở Quan Trung, Nhiếp Đông Lưu lại bế quan khổ tu bên Bắc Yên, hai bên không có cơ hội tiếp xúc. Lúc này vừa hay gặp mặt trên Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, hai vị này có định làm nóng người trước không?
Sở Hưu cũng nhìn Nhiếp Đông Lưu, thần sắc bình thản đáp: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, quả thật có cảm giác cảnh còn người mất. Nhiếp huynh, ngươi thay đổi rất nhiều.”
Lúc này thái độ của Sở Hưu hết sức bình thản, không thể nhìn ra y và Nhiếp Đông Lưu có đại thù. Hai người hệt như hai bằng hữu lâu năm gặp lại ôn chuyện.
Nhiếp Đông Lưu nhìn thẳng vào Sở Hưu, bước tới một bước, khí thế quanh người vô cùng nặng nề.
Ngày trước Sở Hưu từng giao thủ với Nhiếp Đông Lưu. Nhiếp Đông Lưu hiện tại so với Nhiếp Đông Lưu ngày xưa, khí thế đã hoàn toàn khác biệt, có thể thấy thời gian vừa qua hắn thay đổi lớn tới mức nào.
“Con người luôn phải thay đổi, chẳng phải sao? Có điều những chuyện đã xảy ra sẽ không thay đổi. Sở huynh, ân oán giữa ngươi với ta cũng đã đến lúc chấm chứt.”
Sở Hưu nhíu mày: “Lúc trước người bị đuổi giết vô cùng chật vật là ta, câu này nên để ta nói mới đúng.
Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội là chỗ tốt, nhiều người chứng kiến, đủ cho hai ta giải quyết ân oán năm xưa. Đương nhiên nhìn bộ dáng ngươi chắc đã chẳng đợi kịp nữa rồi. Muốn ra tay ngay lúc này? Được thôi, ta cũng phụng bồi tới cùng.”
Trên người Sở Hưu tỏa ra khí thế áp lực tới cực điểm, không hề thua kém gì Sở Hưu, thậm chí sát khí sát cơ còn cường đại hơn hẳn Nhiếp Đông Lưu.
Sau khi rời Bắc Yên, Sở Hưu vẫn luôn giết chóc trưởng thành, còn Nhiếp Đông Lưu chỉ bế quan khổ tu cùng tu hành với sư phụ, cảnh giới bản thân mặc dù tiến bộ nhanh, nhưng giết người lại chẳng nhiều bằng Sở Hưu.
Ngay lúc mọi người đều cho rằng hai bên chắc chăn sẽ giao chiến, khí thế Nhiếp Đông Lưu lại đột nhiên chuyển đổi, như gió xuân thành mưa, khiến sát cơ sát khí trên người Sở Hưu tiêu trừ thành vô hình.
Nhiếp Đông Lưu cười lớn một tiếng nói: “Sở huynh, †a nói đùa thôi mà ngươi tưởng thật hay sao? n ân oán oán, mấy thứ đó ta đã chẳng để tâm nữa rồi. Chờ sau này nếu có cơ hội, hai ta luận bàn trao đổi một chút cũng được. Có điều giờ Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đã sắp bắt đầu, hai ta động thủ ở đây chẳng phải không nể mặt Ngũ Đại Kiếm Phái ư?”
Sở Hưu cũng đột nhiên cười ¡: “Ta phát hiện trước đó mình nói sai rồi, Nhiếp công tử ngươi chẳng hề thay đổi gì.”
Sau khi nói xong Sở Hưu trực tiếp nhập tọa, không buồn để ý tới Nhiếp Đông Lưu nữa. Bên phía Nhiếp Đông Lưu cũng hệt như vậy, trực tiếp đi tới chỗ của mình, hai bên không nói một câu.
Trước đó Sở Hưu cho răng Nhiếp Đông Lưu trở nên dứt khoát hơn trước, định trực tiếp dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, không nghĩ hắn vẫn giữ cách hành xử như trước.
Ngày trước người bị đuổi giết là Sở Hưu, kết quả Nhiếp Đông Lưu lại nói không để ân ân oán oán trong lòng, vậy chẳng phải nói y là kẻ hẹp hòi hay sao?
Hơn nữa mới đầu kẻ bộc phát khí thế khiêu khích cũng là Nhiếp Đông Lưu, thế nhưng tới miệng hắn lại là nói đùa, biến Sở Hưu thành kẻ lòng dạ hẹp hòi.
Người này miệng lưỡi bịa đặt lung tung, tính cách tính toán âm mưu đã ngấm tận xương tủy, mỗi câu nói đều muốn chiếm chút lợi lộc mới chịu được.
Chỉ có điều Sở Hưu không buồn để ý, tại Đông Tê, hay nói là tại toàn bộ giết hắn y cũng chẳng có danh tiếng tốt lành gì. Sở Hưu cũng không cần thanh danh tốt, giờ bị người khác nói là hẹp hòi tính toán chỉ ly cũng, y cũng chẳng mất gì.
Về phần vì sao cuối cùng Sở Hưu lại không động thủ, nguyên nhân rất đơn giản, là do Nhiếp Đông Lưu không nắm chắc mà thôi.
Nếu Nhiếp Đông Lưu nắm chắc hắn sẽ chẳng để thể diện Ngũ Đại Kiếm Phái vào mắt, trực tiếp ra tay đánh bại Sở Hưu tại chỗ, thậm chí trực tiếp giế t chết, kiếm lại thanh danh cho mình.
Dù sao hắn cũng là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, người cũng đã giết, chẳng lẽ Ngũ Đại Kiếm Phái còn khiến hắn chôn cùng hay sao?
Nhiếp Đông Lưu không ra tay chẳng qua vì không nắm chắc. Chỉ với khí thế Sở Hưu bộc lộ vừa rồi, hắn không dám chắc thắng được Sở Hưu, cho nên chỉ có thể tiếp tục chờ.
Sau khi thấy rõ mọi thứ về Sở Hưu, hay khi Sở Hưu kiệt lực thụ thương, trạng thái không tốt, đó mới là lúc ra tay.
Hàn Bá Tiên dạy hän dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, nhưng Nhiếp Đông Lưu vẫn chưa quên những tính toán trong đầu.
Chỉ khi nào tuyệt đối nắm chắc mới nghiền ép đánh bại đối phương, như vậy chẳng phải càng an toàn ư?
Tạ Tiểu Lâu ngồi cạnh Sở Hưu, nhỏ giọng nói: “Lát nữa ngươi định động thủ?”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc thái lạnh: “Cho dù ta không động thủ, vị thiếu trang chủ kia cũng chẳng từ bỏ ý đồ. Ta muốn báo thù, hắn muốn thanh danh, hai bên chúng ta chắc chắn sẽ có một trận chiến.”
Tạ Tiểu Lâu gật đầu: “Cẩn thận, ta chưa từng tiếp xúc với Nhiếp Đông Lưu, có điều sư phụ ta từng đánh giá về phụ thân hắn Nhiếp Nhân Long.
Thực lực bản thân Nhiếp Nhân Long không yếu nhưng cũng chẳng mạnh, thứ khiến người ta thật sự sợ hãi là thủ đoạn của hắn.
Nhân Hòa Lục Bang đa số xuất thân dân dã, có thể đi tới cuối cùng, tiềm lực lớn nhất, ngoại trừ Thiên Hạ Minh ta ở Tây Sở, chính là Tụ Nghĩa Trang ở Bắc Yên.”
Danh Sách Chương: