Đó là một vật kỳ dị hình tròn được trận bàn bao phú bảo hộ, trong trận bàn lại là một hư ảnh dị thú đang gào thét.
Quan sát kỹ hơn, bên trong thứ hình cầu đó còn có một lưỡng lực lượng nhìn như trong suốt nhưng đang không ngừng vặn vẹo.
Lục Cửu nói: “Đây là đạo uẩn, đạo uẩn của Đạo gia ta. Tổng cộng có chín luồng, mỗi lưỡng đạo uẩn đều bất đồng.
Công pháp đan dược đều quá th ô tục. Đạo uẩn là căn cơ chân lý của Đạo gia ta ngưng tụ thành, bên rong ẩn chứa càn khôn, chẳng phải cường đại hơn công pháp nhiều à?
Nếu ngươi hiểu được đạo uẩn này, thậm chí ngươi còn có thể sáng tạo ra vô số công pháp. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi có thể ngộ được đạo uẩn này đã”
Khi nói xong câu sau cùng, giọng nói của Lục Cửu đã mang theo ý cười còn những võ giả ở đây ngoại trừ người trong Đạo môn, còn lại sắc mặt đều đen kịt
Đối với võ giả Đạo môn, đạo uẩn này quả thật là đồ tốt, chỉ cần tìm hiểu thấu đáo, lợi ích đạt được còn nhiều hơn công pháp đan dược.
Nhưng đối với hai giới Phật Ma hay những võ giả tu luyện kiếm đạo và các công pháp khác, tìm hiểu đạo uẩn đã khó càng thêm khó. Tối thiểu bọn họ cũng tốn công tốn sức hơn so với võ giả Đạo môn nhiều, thứ này cũng không có lợi ích thực tế nhưng công pháp hay đan dược binh khí.
Nếu là đan được binh khí có thể trực tiếp sử dụng, cho dù là công pháp cũng có thể lấy ra tham khảo. Còn đạo uẩn này nhất định phải ngộ ra mới có hiệu quả, nếu không chỉ là rác rưởi, đúng là lừa đảo.
Trước đó bọn họ còn cho rằng người của Tam Thanh Điện vô cùng phúc hậu, chủ động lưu lại đồ tốt. Thế nhưng giờ bọn họ mới biết, đúng là người của Tam Thanh Điện rất phúc hậu, chẳng qua chỉ phúc hậu với người cùng nhánh Đạo môn bọn họ thôi!
Lục Cửu cười to một tiếng nói: “Được rồi, đã cho các ngươi bảo vật rồi đó. Có điều ta cũng đoán trong số các ngươi hẳn cũng có người không trong Đạo môn, giờ chắc chắn đang thầm mắng Tam Thanh Điện ta.
Mỗi người đều có tư tâm, bảo vật mà Tam Thanh Điện chúng ta lưu lại đương nhiên cũng phải ưu tiên suy nghĩ cho giới Đạo môn chúng ta rồi.
Có điều các ngươi không cần nhụt chí, trên trận bàn kia còn phong ấn một số tỉnh hồn hung thú, nuốt bọn chúng sẽ là đại bổ, rất hiệu quả trong việc tăng cường tinh thần lực.
Gặp nhau cũng là hữu duyên, cũng tặng các ngươi vài thứ. Có điều tinh hồn hung thú này không chỉ là thuốc bổ, còn là dùng để loại bỏ một số kẻ đục nước béo cò.
Thực lực không đủ tạm thời lui ra đi, tránh cho không nuốt được tỉnh hồn hung thú lại bị tinh hồn nuốt ngược lại.
Chư vị, ta nói xong rồi, có duyên không khéo sẽ có ngày gặp lại.
Dứt lời hình ảnh Lục Cửu biến mất, trên đại điện ánh sáng trận pháp lóng lánh, những tỉnh hồn hung thú trực tiếp bộc phát chấn động lực lượng kinh người, thân hình hiển hóa, giấu đạo uẩn vào trong cơ thể bản thân, nhìn người bên dưới gầm lên từng hồi.
Uy thế những tính hồn này đã xen giữa tông sư võ đạo và Thiên Nhân Hợp Nhất. Những người có tư cách tranh đoạt thứ này chí ít cũng phải có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất, những kẻ khác cứ đứng xem trò hay là được.
Toàn bộ đại điện đột nhiên chìm vào tĩnh lặng, nhưng một khắc sau, vô số cương khí bộc phát. Bất luận tông sư võ đạo hay võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đều nhảy lên, lao về phía chín luồng tinh hồn.
Mặc dù đạo uẩn có hiệu quả tốt nhất với Đạo môn, có điều thứ này dẫu sao cũng là chí bảo. Cho dù mình không dùng được nhưng cũng không thể để đám người Đạo môn lấy hết đi được!
Một đám tông sư võ đạo ra tay đánh nhau trong đại điện, uy thế chẳng khác nào phiên sơn đảo hải, vô cùng cường đại.
Hiện giờ trong phân điện Tam Thanh Điện có trận pháp thủ hộ, hơn nữa nơi này cũng khá hơn, dung nạp được nhiều tông sư võ đạo giao thủ tại đây.
Khi những tông sư võ đạo xông tới, Sở Hưu lại không lựa chọn tranh đoạt với bọn họ ngay.
Đám người này vừa ra tay đã dốc toàn lực xuất thủ, mặc dù giờ Sở Hưu cũng có tư cách giao thủ với bọn họ, có điều chỉ giới hạn trong một đối một chứ không phải cục diện hỗn chiến như hiện giờ.
Kể cả những võ giả thế hệ trẻ tuổi khác cũng vậy, chỉ lặng lẽ theo dõi biến hóa.
Đạo uẩn chỉ có chín còn tông sư võ đạo ở đây lại có tới hai mươi người, chí ít hơn nửa số người ở đây không lấy được đạo uẩn. Hơn nữa cho dù lấy được cũng phải tranh đấu chém giết cùng những hung thú tinh hồn kia mới có thể lấy được đạo uẩn.
Trương Hi Linh của Thiên Sư Phủ là một trong những người mạnh nhất trong số võ giả ba giới Đạo Phật Ma, cũng chướng mắt với thứ gọi là tinh hồn hung thú, cho nên Tử Tiêu Thần Lôi trong tay hắn hội tụ, một chưởng đánh ra, sấm sét nổ vang. Tỉnh hồn hung thú dáng vẻ như Phi Thiên Hổ trực tiếp rên lên một tiếng, bị Tử Tiêu Thần Lôi của thi đánh tan.
Hơn nữa tỉnh hồn bể nát không trực tiếp tiêu tán mà hóa thành mảnh vỡ, bị những võ giả khác nhặt lấy.
Những tỉnh hồn bị đánh nát này không ngờ cũng có công hiệu tăng cường tỉnh thăn lực, chuyện này khiến đám võ giả lao nhao tranh đoạt.
Bọn họ không giành được đạo uẩn, nhưng kiếm được mấy mảnh vỡ tinh hồn này cũng coi như có còn hơn không.
Ngay lúc Trương Hi Linh định căm đạo uẩn này nhét vào trong lòng, một âm thanh bùng lên, Trương Hi Linh lập tức cảm thấy một uy thế như Thái Sơn áp đỉnh đánh tới, quanh người bừng bừng ánh sét, hóa thành một luồng lôi phù triển khai trước người
Một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh tới, lôi phù lập tức bị phá hủy, Trương Hi Linh cũng bị quyền này. đánh bay. Quyền ý cường đại vô song phá hủy vạn pháp, cho dù Tử Tiêu Thần Lôi cũng không ngăn cản nổi
Ổn định thân hình lại, Trương Hi Linh nhìn người tới, tức giận nói: "Trần Thanh Đế! Ngươi làm cái quỷ vậy? Người như ngươi cũng muốn ngộ đạo chắc? Ngươi có lấy được đạo uẩn kia cũng chẳng để làm gì, sao còn cố tranh đoạt?”
Võ đạo của Trần Thanh Đế cũng như con người của hẳn, đơn giản trực tiếp tới cực hạn, thứ như ngộ đạo chẳng liên quan gì tới Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế hừ khẽ một tiếng nói: “Ta lấy được. cũng vô dụng, nhưng với đồ đệ của ta lại hữu dụng.
'Đồ đệ kia của ta tuệ căn thiên thành, vạn nhất hiểu thấu đạo uẩn này, đến lúc đó cũng thành thiên sư thiên tôn gì gì đó đó, chẳng phải chuyện tốt hay sao?”
Thấy bộ dáng này của Trần Thanh Đế, Trương Hi Linh không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hẳn biết Trần Thanh Đế đang cố tình trêu chọc hẳn.
Đạo uẩn vốn không tác dụng gì với nhánh của Trần Thanh Đế nhưng trước đó Long Hổ Sơn và Trần Thanh Đế có chút xích mích.
Lần trước trong Khai Sơn Tế của Đổng gia, Trần Thanh Đế sỉ nhục Cao Lăng Đổng gia một hồi, sau đó không biết có phải do ý của Trần Thanh Đế không nhưng Thiên Hạ Minh đã ra tay chiếm đoạt không ít thế lực cùng địa bàn của Đổng gia.
Đổng gia bị Trần Thanh Đế làm cho sợ mất mật, lúc này cũng không dám nói gì với Trần Thanh Đế cho nên buộc phải quay sang nhờ Thiên Sư Phủ giúp đỡ.
Thiên Sư Phủ không thiếu tông sư võ đạo, nhưng, tâm thái tính cách mỗi người mỗi khác. Vị mà Đổng gia nhờ giúp đỡ tính cách kiêu ngạo tự phụ, không để "Trần Thanh Đế vào mắt, chẳng ngờ lại mang theo uy thế đê tử đai phái tới ép Trần Thanh Đế.
Danh Sách Chương: