Sau khi Côn Luân Ma Giáo bị diệt, tuy Ma đạo đã suy thoái nhưng vẫn xuất hiện không ít kiêu hùng Ma đạo thực lực cường đại. Những người này dựa vào thực lực bản thân khuấy động phong vân giang hồ, động tĩnh gây ra thật ra chẳng nhỏ.
Thực lực Sở Hưu không cách nào so với những. kiêu hùng Ma đạo đó, nhưng lần này động tĩnh y gây ra thật sự không hề nhỏ, gần như trêu cợt toàn bộ võ lâm.
Đợi tới khi thân phận Sở Hưu bại lộ, mọi người mới biết hạng nhất cùng hạng hai Long Hổ Bảng lại cùng là một kẻ xuất thân ma đạo.
Có một số người nóng nảy thậm chí yêu cầu Phong Mãn Lâu thay đổi Long Hổ Bảng, loại tên Sở Hưu cùng Lâm Diệp ra khỏi đó, nhưng lại bị Phong Mãn Lâu cự tuyệt.
Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng là bảng hiệu của Phong Mãn Lâu, nó liên quan tới thể diện của Phong Mãn Lâu.
Trong một số thứ hạng không quan trọng, Phong Mãn Lâu có thể động tay động chân, có điều đối mặt với những chuyện toàn bộ giang hồ đều biết như vậy, nếu Phong Mãn Lâu dám động tay động chân vào, vậy chẳng khác nào tự tát lên mặt mình.
Cho nên Phong Mãn Lâu chỉ gạch bỏ cái tên Lâm. Diệp, nhưng không thể xóa bỏ Sở Hưu, vẫn để y đứng đầu Long Hổ Bảng.
Có điều mặc dù Phong Mãn Lâu không có hành động gì, nhưng trên giang hồ đã có ý 'sơn vũ dục lai, phong mãn lâu'. Chuyện Sở Hưu không kết thúc đơn giản như vậy.
...
Đông Tê, Hà Đông Quận, trong Thuần Dương Cung của Thuần Dương Đạo Môn, vài lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng xếp bằng trong đại điện.
Môt lão đạo sĩ trong đó vung tay lên, Thuần Dương Cương Khí nóng rực đốt cháy sáu que nhang, cầm lên lư hương trước tượng Lã Tổ. Đọc t𝗋u𝘺ệ𝙣 tại == t𝗋umt𝗋 u𝘺𝖾𝙣.𝘝𝙣 ==
Thanh danh Lã thuần Dương của Thuần Dương Đạo Môn vang vọng khắp giang hồ, trong giới Đạo giáo, số cường giả có thể sánh vai với Lã Thuần Dương chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Xa thì chỉ có thủy tổ Thiên Sư Phủ, thiên sư đời đầu Trương Lăng, gần thì chỉ có Ninh Huyền Cơ của Chân Vũ Giáo.
Thế hệ này thực lực Thuần Dương Đạo Môn không mạnh, đã bắt đầu có dấu hiệu xuống dốc, nhưng căn cơ của Thuần Dương Đạo Môn vẫn còn, mặc dù thực lực thế hệ trẻ hơi yếu nhưng trong thế hệ trước. vẫn còn không ít cao thủ.
Lúc này những lão đạo sĩ trong đại điện đều là tông sư võ đạo.
Lão đạo sĩ dâng hương quay người lại trầm giọng nói: "Chư vị sư huynh, bên ngoài lan truyền Lâm Diệp kia chính là Sở Hưu. Chuyện này đã truyền khắp giang
giang hồ, chắc các ngươi cũng nghe nói
Trong Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu gi ết chết đệ tử Thuần Dương Đạo Môn chúng ta, thậm chí ngay Chân Dương Tử sư huynh cũng chết trong tay hẳn. Hành động sỉ nhục Thuần Dương Đạo Môn ta như vậy, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua!
Ta muốn mời các vị sư huynh ký một lá thư, thỉnh cầu chưởng giáo để ta ra tay, suất lĩnh một bộ phận đệ tử Thuần Dương Đạo Môn tiến đánh Quan Trung Hình Đường!"
Lão đạo sĩ này là tông sư võ đạo của Thuần Dương Đạo Môn, Hư Dương Tử, xem như sư đệ Chân Dương Tử. Ngày thường hẳn là người có quan hệ tốt nhất với Chân Dương Tử.
Võ giả Thuần Dương Đạo Môn tính cách nóng nảy, trước đó Chân Dương Tử chết đã khiến bọn họ cực kỳ phẫn nộ, thậm chí từng định tiến đánh một số cứ điểm của nhánh Ẩn Ma cho hả giận.
Có điều so với đệ tử cùng các trưởng lão khác, chưởng giáo Thuần Dương Đạo Môn còn chút lý trí Hắn biết chỉ dùng sức mình Thuần Dương Đạo Môn khó lòng đối đầu nổi với nhánh Ấn Ma.
Cho dù có thể loại trừ một số cứ điểm của nhánh. Ấn Ma cũng chẳng thương tổn được tới gân cốt đối phương. Ngược lại Thuần Dương Đạo Môn sẽ tổn thương cùng ảnh hưởng càng lớn. Cho nên hẳn ép mọi người dưới trướng không được hành động.
Nhưng lần này Sở Hưu đùa bỡn toàn bộ giang hồ, nếu Thuần Dương Đạo Môn bọn họ không có hành động gì, không chỉ khiến toàn bộ giang hồ cười nhạo, chính bọn họ lấy gì đối mặt với Chân Dương Tử dưới cửu tuyền?
Những trưởng lão khác của Thuần Dương Đạo Môn nghe vậy ai nấy xôn xao, có điều lúc này một đạo sĩ dáng vẻ lôi thôi đẩy cửa bước vào, thấy mọi người ở đây bèn cười ha hả nói: "Các vị sư điệt, họp à?”
Hư Dương Tử cau mày nói: "Tịch Vân Tử, ngươi ở đây làm gì?"
Mấy lão đạo sĩ ở đây đều lộ vẻ mất tự nhiên, tên này là người không được hoan nghênh nhất trong toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn.
Tịch Vân Tử này có bối phận rất cao trong Thuần Dương Đạo Môn, thậm chí cao hơn một thế hệ so với bọn họ, có thể so với chưởng giáo Thuần Dương Đạo Môn, ngang hàng với những cường giả Thuần Dương Đạo Môn tuổi thọ gần cạn còn sống sau núi.
Nguyên nhân là chưởng giáo đời trước không biết vì sao trước khi lâm chung lại thu Tịch Vân Tử này làm đệ tử quan môn. Thực tế hắn chưa từng nghe một câu dạy bảo nào của chưởng giáo đời trước.
Lúc đó bọn họ còn tưởng Tịch Vân Tử này chắc chắn có thiên phú hay năng lực kinh người, thế nhưng hắn tới bốn mươi mới bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Mặc dù đã rất không tệ, nhưng so với tưởng tượng của đệ tử Thưần Dương Đạo Môn bọn họ lại chênh lệch quá xa.
Bản thân yếu thì cũng thôi, Tịch Vân Tử này còn thích treo danh phận trên miệng, thấy mặt cái đã luôn miệng gọi họ là sư điệt, khiến bọn họ tuy phẫn nộ nhưng lại chẳng có biện pháp gì.
Tịch Vân Tử cười cười nói: "Chưởng giáo sư huynh nói, tin tức đưa tới, chắc chắn các ngươi định tới gây sự với tên Sở Hưu kia. Cho nên hần phái ta tới báo cho ngươi, ngươi có thể đi, không cần tới quấy rầy hẳn bế quan.”
Hư Dương Tử nghe vậy cười lớn: “Vẫn là chưởng giáo biết tính tình lão đạo ta. Đi chuyển lời cho chưởng giáo, lần này ta chắc chắn sẽ lấy đầu Sở Hưu, mang về tông môn tế bái Chân Dương Tử sư huynh!”
Tịch Vân nhún vai nói: "Ta sẽ chuyển lời, có điều chưởng giáo còn bảo ta nói với ngươi một câu. Lần này ngươi không thể điều động quá nhiều người, chỉ có thể mang theo đệ tử trong nhánh của ngươi.
Còn nữa, lần này bất luận bên Sở Hưu yếu thế ra sao, Thuần Dương Đạo Môn chúng ta cũng không thể xuất thủ trước. Thuần Dương Đạo Môn ta làm chim đầu đàn như vậy là đủ rõi, lăn này không thế ngu ngốc. xông lên phía trước nữa”
Hư Dương Tử không biết có nghe lọt tai hay không, hắn trực tiếp vung tay lên nói: “Được rồi, về báo cho chưởng giáo đi, cứ nói ta hiểu rồi.”
Tịch Vân Tử lắc đầu, nhìn bộ dáng này của Hư Dương Tử quá nửa là không nghe lọt tai rồi.
“Hư Dương sư điệt, đừng coi lời của chưởng giáo vào tai này ra tai kia. Ta thấy ấn đường ngươi có màu đen, chuyện lăn này e là có chút điềm dữ đấy.”
Hư Dương Tử hừ khẽ một tiếng nói:" Chút tu vi cỏn con đấy của ngươi cũng đòi đi bói toán à, ngươi thì bói ra cái gì chứ? Đừng nói mấy chuyện xấu linh tinh ấy nữa.”
Nói xong Hư Dương Tử trực tiếp quay người rời đi, phía sau hắn, Tịch Vân Tử bất bất đắc dĩ lắc đầu thở. dài.
Chưởng giáo bế quan trong thời gian dài như vậy cũng suy nghĩ minh bạch rất nhiều chuyện, nhưng khổ. cái là trong Thuần Dương Đạo Môn đa số mọi người không hiểu.
Lúc này không chỉ Thuần Dương Đạo Môn có hành động, bên Đại Quang Minh Tự cũng vậy.
Lần trước tại Ba Sơn, Hư Hành bị Sở Hưu dùng một trong bảy thanh ma đao đánh trọng thương, hắn vẫn luôn bế quan chữa thương.
Danh Sách Chương: