Mục lục
Côn Luân Ma Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục tiên sinh cười lạnh nói: "Được được được. Đúng là danh môn chính phái, công phu da mặt dày tới mức Ma đạo chúng ta không sánh nổi”

Lục tiên sinh quay sang Sở Hưu truyền âm: “Ta nói này, tiểu tử ngươi thật biết gây chuyện. Mới chưa được bao lâu ngươi đã trêu vào hai tên khó chơi thế này?"

Sở Hưu bất đắc dĩ nhún vai nói: “Tên Hạ Hầu Trấn kia là thù cũ, có điều ngươi cũng biết cách hành xử của đám người Thuần Dương Đạo Môn này đấy, miệng lưỡi cực kỳ thối nát. Người ta muốn giết ta, ta đâu thể ngồi yên để người ta giết được?”

Lục tiên sinh bí mật truyền âm: “Lát nữa ta ngăn chặn Hạ Hầu Trấn, ngươi tìm cơ hội trốn đi.

Lần này số người trong Ma đạo chúng ta tới Tiểu Phàm Thiên không nhiều như Chính đạo. Đặc biệt là nhánh Ấn Ma chúng ta, do đủ loại nguyên nhân nên rất nhiều người không tới đây. Tối thiểu xung quanh đây chúng ta không tìm được viện binh gì”

Sở Hưu gật nhẹ đầu. Y không phải đồ ngốc, đương nhiên biết lúc nào nên đối đầu, lúc nào nên bỏ trốn.

Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, Hạ Hầu Trấn liên thủ với Chân Dương Tử, cho dù có Lục tiên sinh nhúng tay vào tình cảnh cũng rất không ổn.

Áo đen quanh người Lục tiên sinh phồng lên, ma khí mãnh liệt bộc phát. Hẳn nhìn Hạ Hầu Trấn cười lớn nói: “Nghe nói Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị thiên hạ vô song, chẳng hay so với Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp của Vô Tướng Ma Tông chúng ta thì sao?

Ức hiếp tiểu bối như vậy thì được cái gì. Hạ Hầu gia chủ, đối thủ của ngươi là ta."


Hạ Hầu Trấn cười lạnh nói: “Một kẻ vô danh chỉ mới bước vào cảnh giới Chân Đan mà thôi. Nếu những lời này do Tư Đồ Lệ của Vô Tướng Ma Tông các ngươi nói ra còn tạm được, ngươi xứng sao?”

Lục tiên sinh híp mất nói: “Ngươi sẽ biết ta xứng hay không ngay thôi!"

Dứt lời, quanh người Lục tiên sinh ma khí vô biên gầm thét, ma khí đen nhánh diễn hóa thành hình tượng Tu la ngập lửa hiện lên sau lưng Lục tiên sinh.

Dựng chưởng làm đao, Lục tiên sinh chém thẳng về phía trước. Phía sau hẳn, Tu La ngập lửa kia cũng chém ra một đao. Chỉ trong khoảnh khắc, ma khí dẫn phát thiên địa, quanh người Hạ Hầu Trấn chìm vào hắc ám vô biên, không thấy được chút ánh sáng nào nhưng vẫn cảm nhận được khí một đao mang theo ma khí cường đại đánh tới.

Thật thật giả giả, hư hư thật thật. Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp vừa thật cũng vừa giả, mỗi người tu luyện kết quả lại bất đồng.

Lục tiên sinh tu luyện Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp chính là hư ảo kết hợp, chém cơ thể, phá thần hồn.

Hạ Hầu Trấn dù sao cũng là tông sư võ đạo thành danh đã lâu, đương nhiên không bị Lục tiên sinh đánh bại dễ dàng như vậy.

Bất luận hư ảo, ta cứ dốc hết lực lượng phá giải!

Từng điểm sáng nguyên thần vàng kim ngưng tụ quanh người Hạ Hầu Trấn. Nguyên thần dẫn phát thiên địa, hóa thành cuồng phong xung quanh. Tiếp đó Hạ

Hầu Trấn đấm ra một quyền, cơn lốc nguyên khí rít lên giữa đất trời, phá tan hắc ám vô biên.

Hai người Hạ Hầu Trấn và Lục tiên sinh, Hạ Hầu Trấn có căn cơ, một ó thiên phú, cho nên đôi bên giao thủ tạm thời ngang tài ngang sức.

Còn Chân Dương Tử không nói hai lời, Thuần Dương Kiếm Cương bừng lên chém thắng về phía Sở Hưu.

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ tàn khốc, quanh người bừng bừng ma diễm, không lùi là tiến. Tất cả ma khí sát ý ngưng tụ lại thi triển Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Quyền, đồng thời trong thế quyền còn mang theo khí thế cường đại, quyền ý vô song phá diệt vạn pháp, thẳng tiến không lùi!

Sát quyền và Thuần Dương Kiếm Cương va chạm. Thuần Dương Cương Khí nóng rực chuyên khắc chế những thuộc tính như ma khí sát khí, còn chưa nói tới lực lượng Sở Hưu vốn không bằng Chân Dương Tử.

Cho nên ngay khi va chạm, quyền ý của Sở Hưu vỡ vụn, Thuần Dương Kiếm Cương nhập thể, khiến Sở Hưu phun ra một ngụm máu tươi.


Có điều ngụm máu kia vừa phun ra khỏi miệng đã lập tức bừng cháy, nhánh chóng hóa thành một làn sương đỏ ngưng tụ quanh người Sở Hưu, khiến tốc độ Sở Hưu đột nhiên tăng vọt. Y vòng qua Chân Dương Tử, xuất hiện bên cạnh võ giả trẻ tuổi cuối cùng của Thuần Dương Đạo Môn.

Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp được thi triển, võ giả Thuần Dương Đạo Môn còn chưa kịp nói một câu đã bị Sở Hưu nắm lấy trong tay.

Bàn tay bừng bừng ma khí bóp lên cổ võ giả Thuần Dương Đạo Môn kia, Sở Hưu cười lạnh với Chân Dương Tử nói: "Lão già không chịu chết kia, chẳng phải ngươi muốn giết ta à? Nếu ngươi không sợ anh tài trong giới trẻ của Thuần Dương Đạo Môn ngươi chết hết thì cứ tới giết đi”

Trong quan niệm của Chân Dương Tử, loại tiền bối Ma đạo như Lâm Diệp gặp được hắn chỉ có đường chạy trốn, dốc toàn lực giành giật chút sinh cơ. Sống được đã chẳng dễ dàng gì.

Chân Dương Tử có thế nào cũng không ngờ nổi Lâm Diệp này lại gan to bằng trời, dám bắt đệ tử Thuần Dương Đạo Môn hẳn ra uy hiếp.

Chỉ thẳng vào Sở Hưu, Chân Dương Tử tay giận phát run, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám lấy tiểu bối ra uy hiếp, đám yêu nhân Ma đạo các ngươi vẫn luôn hèn hạ vô sỉ như vậy!

Buông Ninh Chân ra, nếu không Thuần Dương Đạo Môn ta có dốc hết toàn sức tông môn cũng khiến ngươi chết không có chỗ chôn!"

Sở Hưu cười lạnh nói: “Ta ra tay với tiền bối là hèn hạ vô sỉ? Đừng quên nếu xét theo bối phận ta với tiểu đạo sĩ này ngang hàng. Vừa rồi hai tên tiền bối các ngươi vây công ta sao không nói hèn hạ vô sỉ, không nói quy củ? Hay là cái quy củ của ngươi chỉ áp dụng với một mình ta?”

Chân Dương Tử lập tức nghẹn lời. Thật ra mọi người ở đây cũng vậy, chứng kiến thực lực mà Sở Hưu vừa thể hiện, đám người cũng vô thức quên chuyện y là võ giả tiền bối mà coi Sở Hưu ngang hàng với tông sử võ đạo.

Xiết chặt cổ tiểu đạo sĩ Ninh Chân, Sở Hưu thản nhiên nói: "Được rồi, đừng nhiều lời vô dụng nữa. Lão già, lui lại mười dặm ta sẽ tha cho tiểu tử này một con đường sống, nếu không đời sau của Thuần Dương Đạo


Môn các ngươi thật sự không còn ai nữa đâu”

Đệ tử mà Thuần Dương Đạo Môn bồi dưỡng ra trước đó đã bị Lý Phi Liêm gi ết chết, khiến Thuần Dương Đạo Môn tổn hại tới cả căn cơ. Dù sao với phương thức tu luyện hà khắc của Thuần Dương Đạo Môn, bồi dưỡng được một võ giả trẻ tuổi có tu vi Thiên.

Nhân Hợp Nhất đã rất khó khăn.

Có điều mặc dù vị kia đã chết nhưng Thuần Dương Đạo Môn vẫn còn chút tích lũy. Bốn vị này chính đệ tử tương đối xuất chúng trong thế hệ trẻ tuổi

Nhưng nếu bốn võ giả tiểu bối này cũng chết đi, vậy thế hệ trẻ Thuần Dương Đạo Môn không đến mức thật sự không còn ai nhưng cũng chẳng tìm được ai xuất sắc, chỉ có thể chọn người cao nhất trong đống lùn. Đối với thế hệ sau của Thuần Dương Đạo Môn đây. chẳng phải tin tức tốt lành gì.

Gương mặt Chân Dương Tử đắn đo không ngừng, với tính khí của hẳn đương nhiên muốn diệt sạch đám tà ma ngoại đạo này, thậm chí vì thế không tiếc hy sinh người mình.

Nhưng suy nghĩ cho tông môn, hẳn lại không dám ra tay.

Nửa ngày sau, Chân Dương Tử mới lạnh lùng nói: “Vạn nhất ta lui, ngươi lại gi ết chết Ninh Chân thì sao? Lời nói của đám Ma đạo các ngươi, ta không dám tin, cũng sẽ không tin”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Yên tâm, Lâm Diệp ta nói lời giữ lời, tuyệt đối không lừa gạt ngươi. Đừng nhìn ta là người trong Ma đạo, lời ta nói còn đáng tin cậy hơn đám võ lâm Chính đạo các ngươi nhiều”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK