Mục lục
Côn Luân Ma Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong số các chưởng hình quan tại Quan Trung Hình Đường, Sở Tư Ma luôn là người biết điều nhất.Chuyện này có liên quan tới xuất thân của hắn, dù sao trong số các chưởng hình quan và thủ lĩnh Tập Hình Ti tại Quan Trung Hình Đường, xuất thân của hắn là thấp nhất, hơn nữa còn có thân phận dị tộc, khó tránh khỏi bị người khác khinh thường, thậm chí kỳ thị.Cho nên phần lớn thời điểm Sở Tư Ma đều khá kín tiếng, người khác không trêu tới hắn, hắn cũng không chủ động trêu chọc người khác.Chuyện lần này cấp trên của Sở Hưu là Ngụy Cửu Đoan không quản.

Tiêu Tập đi cùng Sở Hưu một quãng đường, cũng có chút giao tình, cũng không quản.

Kết quả lại là Sở Tư Ma chủ động đứng dậy, quả thật khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên.Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười không dễ phát giác, y biết vì sao Sở Tư Ma lại ra tay giúp mình.Y kéo một võ giả tư chất tương đối bình thường như Sở Hiếu Đức vào Cửu Phân Đường, chính là vì Sở Tư Ma này.Giờ xem ra nước đi đó cũng không tệ, Sở Hiếu Đức quả thật có địa vị không tầm thường trong lòng Sở Tư Ma, khiến hắn chủ động đứng ra bảo hộ cho Sở Hưu.Ân Bá Thông hung hăng nói: “Sở Tư Ma, ngươi định làm gì?”Sở Tư Ma thản nhiên đáp: “Không làm gì, ta chỉ muốn nhắc ngươi một câu.

Nơi này là Quan Trung Hình Đường, đường chủ đại nhân vẫn đang ngồi đây.

Ngươi đường đường là chưởng hình quan lại ngồi đây khóc lóc om sòm, còn ra tay với tiểu bối.


Ngươi không cần thể diện nhưng mấy chưởng hình quan chúng ta vẫn cần đấy!”Sắc mặt Ân Bá Thông trầm xuống, hắn chỉ vào Sở Tư Ma định lên tiếng chửi bới.Có điều lúc này Quan Tư Vũ rốt cuộc cũng lên tiếng: “Được rồi, tất cả im lặng.

Chuyện cũng đã qua, không có chứng cứ, không cần truy cứu!”Sở Hưu làm việc không lưu lại chút manh mối nào, mà Quan Trung Hình Đường lại coi trọng nhất là chứng cứ.

Lại thêm thân phận địa vị của Sở Hưu hiện tại, cho dù Ân Bá Thông là chưởng hình quan thì đã sao? Hắn cũng chẳng thể tùy tiện giội nước bẩn lên người Sở Hưu!Thấy Quan Tư Vũ đã lên tiếng, Ân Bá Thông đành hừ lạnh một tiếng, không nói gì tiếp.Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Sở Hưu, đám người Trình Chu Hải đã kể lại mọi chuyện cho ta, nhưng ngươi thân là người dẫn đầu đi phá án, thuật lại mọi chuyện lần nữa đi.”Sở Hưu gật nhẹ đầu, trực tiếp thuật lại mọi việc cho Quan Tư Vũ, đương nhiên những chuyện Sở Hưu nói là phiên bản y đã sửa đổi, đều là những thứ mọi người đều nhìn thấy.Tỉ như vì sao y cố chấp muốn giết Thu Đông Mậu, thậm chí không tiếc dùng kế ly gián hủy hoại Giang Đông Ngũ Hiệp.

Sở Hưu hoàn toàn có thể đẩy hết vào việc Thu Đông Mậu hạ độc chết Thu Chấn Thanh, nói đây là y nghĩ cho danh dự của Quan Trung Hình Đường, làm việc phải thật triệt để, Quan Trung Hình Đường phá án không thể bỏ sót chuyện gì.Chỉ có điều mọi người ở đây nghe lời này lại âm thầm lắc đầu.Sở Hưu có giống loại người chí công vô tư không? Dù sao mọi người ở đây cũng chẳng có ai tin.Chỉ có điều ngoại trừ điểm đó, bọn họ không nghĩ ra lý do gì khác.


Bởi vì mặc dù thanh danh của Giang Đông Ngũ Hiệp rất lớn nhưng họ chỉ là võ giả tán tu, có thể nói là loại người ai giết thì toàn thân vấy bẩn nhưng lại chẳng hề có giá trị gì.Còn Thu Đông Mậu chỉ là một đứa con tư sinh, cũng chẳng có gì giá trị.

Sở Hưu nói mình giết bọn họ là vì vụ án Thu Chấn Thanh, những người ở đây cũng không nghĩ ra cách giải thích nào khác.Quan Tư Vũ gật đầu nói: “vậy thì được, ngươi xuống đi.

Phần thưởng nhiệm vụ lần này ta sẽ cho người đưa tới Quan Tây.

Giờ trên người ngươi còn thương tích chưa lành, về dưỡng thương trước đi.”Quan Tư Vũ dù sao cũng là tông sư võ đạo, liếc mắt là nhìn ra thương thế trên người Sở Hưu.Sở Hưu cũng chắp tay một cái nói: “Vâng thưa đường chủ.”Nói xong y trực tiếp đi ra ngoài cửa.Ra khỏi tổng đường, tiếng hừ lạnh của Ngụy Cửu Đoan vang lên sau lưng Sở Hưu.“Sở Hưu, đúng là ta đã coi thường ngươi rồi, đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất mà ngươi cũng liều mạng giế t chết được.

Rốt cuộc ngươi dùng thủ đoạn gì? Ám khí chí cường của Thiên Cơ Môn hay kỳ độc quỷ dị của Ngũ Độc Giáo?”Chuyện Sở Hưu gi ết chết Phong Vô Lãnh mặc dù có rất nhiều người chứng kiến, thế nhưng đại đa số mọi người trên giang hồ sau khi biết vẫn không tin.Bọn họ thà tin rằng Sở Hưu dùng thủ đoạn gian lận nào đó khi giao thủ như ám khí hoặc kịch độc, cũng chỉ những thứ khó lòng phòng bị như vậy mới có thể vượt cấp tùy ý giết người.Mặc dù Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu quả thật có nghi vấn gian lận, có điều đây cũng là một phần thực lực của Sở Hưu, trên người không có sơ hở, cho dù Sở Hưu có Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng vô dụng.Ngụy Cửu Đoan chính là loại người không tin Sở Hưu dùng thực lực bản thân g iết chết được một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.Sở Hưu quay đầu lại cười cười nói: “Trên giang hồ chỉ nói kết quả không hỏi quá trình.


Ta đứng ở đây còn Phong Vô Lãnh đã thành thi thể, chỉ đơn giản như vậy thôi.Chẳng lẽ Ngụy đại nhân còn định động tay động chân với tên thuộc hạ này sao, thử kiểm tra xem ta có thực lực đối đầu với Thiên Nhân Hợp Nhất không?”Giọng mỉa mai trong lời nói của Sở Hưu quá rõ ràng, sắc mặt Ngụy Cửu Đoan lập tức trầm xuống, hắn bước tới gần, giảm nhỏ giọng xuống lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi còn nhớ mình là thuộc hạ của ta cơ à? Đừng quên giờ ta vẫn là chưởng hình quan đất Quan Tây!Quan Trung Hình Đường coi trọng nhất là quy củ, kẻ phạm thượng sẽ không có kết cục tốt đâu!”Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta trước nay không muốn mạo phạm đại nhân, đại nhân nghĩ cẩn thận lại xem, từ khi ta gia nhập dưới trướng đại nhân, ta còn dâng lên không ít lợi lộc cho đại nhân ngươi.Chỉ cần đại nhân không ép ta, đương nhiên ta cũng không làm gì quá đáng.

Người không phạm ta ta không phạm người.

Đại nhân ngươi là người sắp về hưu, không thể an ổn hưởng thụ nốt mấy ngày cầm quyền à?”Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp quay người rời đi, có điều Ngụy Cửu Đoan phía sau trong mắt lại lộ vẻ kiêng kỵ nồng đậm.Trước đó Ngụy Cửu Đoan đã nhìn lầm Sở Hưu một lần, nhưng lần này hắn sẽ không nhìn lầm lần nữa.Sở Hưu này tuyệt đối là kẻ dã tâm cực nặng, lòng lang dạ thú.

Nếu mình không động tới hắn, e rằng toàn bộ quyền lực trên đất Quan Tây đã bị hắn nhấc mất!Đến lúc đó mình có khác gì xin nghỉ hưu sớm?Nghe giọng điệu của Sở Hưu là biết, ngày trước khi y chưa đặt vững gót chân tại Quan Tây, y luôn miệng gọi ‘ngài’, còn giờ trực tiếp đổi thành ‘ngươi’, ngang vai ngang vế với Ngụy Cửu Đoan, từ đó có thể thấy thái độ của Sở Hưu.Nhưng giờ Ngụy Cửu Đoan quả thật không cách nào động tới Sở Hưu, không có lý do cũng chẳng có thời cơ.Cho nên Ngụy Cửu Đoan chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.Bên kia Sở Hưu ngược lại không đặt Ngụy Cửu Đoan trong mắt.

Thật ra vừa rồi y nói thật, thời gian tới Sở Hưu cần bế quan tu luyện, xung kích cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, chỉ cần Ngụy Cửu Đoan không tới trêu chọc y, y cũng lười chọc tới Ngụy Cửu Đoan.Đương nhiên Ngụy Cửu Đoan có tin hay không thì tùy.Ngay lúc Sở Hưu đang suy nghĩ miên man, phía đối diện lại có vài người đi tới.


Người chính giữa dáng vẻ thướt tha yêu kiều, quyến rũ vô cùng, chính là phu nhân của Quan Tư Vũ, Mai Khinh Liên.

Bên cạnh nàng còn vài thị nữ, hẳn là vừa cùng nhau dạo phố trở về.Khi thấy Mai Khinh Liên, Sở Hưu như chợt nhớ ra điều gì, khí thế quanh người y bắt đầu trở nên như ẩn như hiện, không thể phỏng đoán.Thiên Tử Vọng Khí Thuật thi triển, lúc này trong mắt Sở Hưu, Mai Khinh Liên đâu còn là nữ tử yêu kiều nhu nhược, quanh người nàng lóng lánh từng sợi tơ màu đen chằng chịt rậm rạp, thậm chí bao phủ toàn thân nàng.Với tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật hiện tại của Sở Hưu, y thậm chí không nhìn ra được chút sơ hở nào của Mai Khinh Liên, thậm chí không thấy rõ một số đường nét quỹ tích.Sở Hưu mặt không đổi sắc thu hồi Thiên Tử Vọng Khí Thuật, Mai Khinh Liên cũng như nhận ra điều gì, trực tiếp đi tới trước mặt Sở Hưu, dừng lại trước mặt y không tới một thước.

Một luồng gió thơm mê người ập tới.Dán sát bên lỗ tai Sở Hưu, Mai Khinh Liên dùng giọng thì thầm nói khẽ: “Sở đại nhân, ngươi thấy gì rồi?”Sở Hưu nhẹ nhàng lui lại phía sau một bước, cười nhạt nói: “Ta thấy vẻ mỹ lệ của phu nhân.”Mai Khinh Liên che miệng cười một tiếng nói: “Sở đại nhân thật biết nói đùa.”Sở Hưu nhìn thẳng vào mắt Mai Khinh Liên, nói: “Ta chỉ nói thật.”Trong đôi mắt yêu kiều của Mai Khinh Liên không biết đang ẩn chứa suy nghĩ gì, có điều nàng vẫn lui lại một bước, vung tay, dẫn thị nữ vào tổng đường.Sở Hưu đứng tại chỗ mặt không đổi sắc.

Lúc này y đã khẳng định Mai Khinh Liên trăm phần trăm có vấn đề, thậm chí lần thay đổi khổng lồ của Quan Trung Hình Đường rất có thể cũng liên quan tới Mai Khinh Liên, có điều chuyện này đâu quan hệ gì với y?Mai Khinh Liên cùng Sở Hưu không có xung đột, cũng chẳng uy hiếp tới lợi ích Sở Hưu, sao Sở Hưu phải chủ động gây chuyện? Y nói mình chỉ thấy vẻ mỹ lệ của Mai Khinh Liên, đó là lời nói thật.Về phần Mai Khinh Liên có làm ảnh hưởng tới lợi ích của Quan Trung Hình Đường hay không, Sở Hưu cũng chẳng hề xen vào, vốn dĩ y không hề trung thành gì với Quan Trung Hình Đường.Nói chính xác hơn, Sở Hưu sẽ không trung thành với bất cứ người nào hay thế lực nào, y chỉ cần người khác trung thành với mình.Sau khi trở về đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, Đỗ Quảng Trọng cùng bọn Quỷ Thủ Vương còn tập trung ở Kiến Châu Phủ đón tiếp Sở Hưu.Lúc này thủ hạ của Sở Hưu không chỉ tập trung ở Kiến Châu Phủ mà phân bổ khắp các châu phủ ở Quan Tây, ngoại trừ các châu phủ trực thuộc Ngụy Cửu Đoan.Có thể nói toàn bộ chuyện buôn bán trên đất Quan Tây đã nằm trong tay Sở Hưu, những tuần sát sứ Quan Tây khác cũng phải ngầm thừa nhận hành vi này.Trong số các tuần sát sứ Quan Tây, Dương Lăng trong âm thầm là người của Sở Hưu, Khương Đào Nhiên, Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa đều không dám chọc tới Sở Hưu.Còn lại một Vệ Trường Lăng của Cửu Nguyên Vệ gia ngược lại rất bất mãn với hành động của Sở Hưu, nhưng hắn đã bị Sở Hưu giáo huấn một lần, thậm chí cả Cửu Nguyên Vệ gia bọn họ cũng không chiếm lợi gì trước mặt Sở Hưu.

Hắn có gì mà đòi khiêu chiến Sở Hưu?Cho nên giờ thủ hạ của Sở Hưu đã khống chế một nửa Quan Tây, ở một số nơi lời nói thậm chí còn có trọng lượng hơn cả tuần sát sứ bản xứ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK