Mục lục
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe ngựa chạy trên đường lớn còn khá êm, khi rẽ vào đường nhỏ thì bắt đầu xóc, Khương Thư Yểu bị lắc đến có chút choáng váng, thả rèm xe xuống dựa vào vách xe.

Tạ Tuân vẫn luôn lén nhìn nàng, thấy vậy hỏi: "Uống trà không?"

Giọng hắn nghe có vẻ hơi mơ hồ không rõ, Khương Thư Yểu mới chậm rãi nhận ra mình có lẽ đã say.

Những loại rượu trái cây đó uống vào độ cồn không cao, nhưng nàng uống nhiều lại uống nhanh, hậu kình lên rồi có chút chịu không nổi.

Nàng lấy cái bàn nhỏ ra trải ra, gục lên trên, đáp: "Không uống, ta ngủ một lát."

Nghe thấy tiếng động, Tạ Tuân mới nhìn thẳng vào nàng, phát hiện mặt nàng đỏ bừng, trong mắt phủ một tầng men say mờ mịt, nghi hoặc hỏi: "Nàng say rồi sao?" Chỉ mấy chén rượu thua kia chắc chưa đến mức đó chứ.

Khương Thư Yểu không để ý đến hắn, nhắm mắt ngủ, khó chịu nhíu mày.

Hina

Tạ Tuân bèn nói: "Ta gọi nha hoàn vào chăm sóc nàng." Đang định vén rèm gọi xe phu dừng xe, chợt nghe thấy tiếng nức nở từ phía sau.

Hắn kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy Khương Thư Yểu nhíu chặt mày, sắc mặt ủ rũ, trong mắt ngấn lệ long lanh.

Tạ Tuân giật mình, vội ngồi xuống bên cạnh đỡ nàng dậy: "Sao vậy?" Nghĩ đến lời Cát Thanh Thư vừa nói, lòng hắn thắt lại: "Ai làm nàng tức giận? Sao nàng chịu ủy khuất mà không nói với ta, lại đi tìm một người mới quen biết để than thở." Vào lúc quan trọng vẫn không quên đá Cát Thanh Thư ra.

Khương Thư Yểu đầu óc mơ hồ, bản thân cũng không biết mình đang khóc gì, chỉ là rất khó chịu, nghĩ nửa ngày mới tìm ra lý do để khóc: "Ta lo cho mẹ."

Tạ Tuân lòng lập tức mềm đi, đỡ nàng dựa vào cánh tay mình: "Đừng sợ, nhạc mẫu nhất định sẽ khỏe lại thôi."

Khương Thư Yểu lắc đầu: "Không phải vậy, chỉ là cảm thấy người thật đáng thương, rõ ràng gia tài vạn quán, đáng lẽ là tiểu thư được người ta cưng chiều không lo không nghĩ, vậy mà lại phải tranh giành ghen tuông mưu mô tính toán trong hậu viện, bị mài mòn tính tình, trở thành dáng vẻ không còn chút đấu chí như bây giờ."

Đây là lần đầu Tạ Tuân nghe Khương Thư Yểu nói những lời như vậy, thở dài một tiếng, giúp nàng lau nước mắt: "Đây là lựa chọn của mẫu thân nàng, vạn sự đều do mệnh, ít nhất người vẫn còn có nàng, cũng coi như an ủi rồi."

"Ta biết." Nàng dựa vào vai Tạ Tuân rơi lệ: "Nếu không phải vì chung tình với cha ta, làm sao người phải gả qua chịu tội. Năm đó tình đầu ý hợp sao lại rơi vào kết cục này, vì sao lại phụ người?"

Tạ Tuân cũng không biết an ủi nàng thế nào, chỉ có thể giúp nàng lau nước mắt.

Khương Thư Yểu trong lòng buồn bực, mượn rượu phát điên, cũng không biết mình đang nghĩ gì nói gì, vừa nức nở vừa mắng nam nhân đều là kẻ bạc tình.

Tạ Tuân lặng lẽ nghe, thấy nàng khóc lóc thảm thiết, trang điểm nhòe thành một đống, vừa nước mắt vừa nước mũi, vẫn cố gắng vắt óc khuyên vài câu: "Cũng không đến mức đó, nàng xem đại ca đại tẩu ta kìa, thành thân bao nhiêu năm rồi vẫn ân ái như thường, đại ca đối với tẩu ấy luôn như một."

Hắn giúp nàng lau mặt chỉnh lại búi tóc, thở dài nói: "Di tình biệt luyến rốt cuộc là tình cảm không đủ sâu đậm."

Không biết sao câu nói này lại khuyên được Khương Thư Yểu, nàng nín khóc, dựa vào người Tạ Tuân rũ mắt ngẩn người, đúng lúc Tạ Tuân nghĩ cơn say của nàng đã qua, nàng đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vậy ta thì sao?"

Tạ Tuân không hiểu nàng nói gì, cúi đầu nhìn nàng.

Khương Thư Yểu hơi ngẩng đầu, giọt lệ chưa khô đọng trên hàng mi đen nhánh, mơ hồ ưu sầu, yếu đuối đáng thương.

"Vậy ta thì sao? Sẽ có người thương ta, chung tình với ta, ân ái bất di bất dịch sao?"

Tạ Tuân khẽ cười, dán lại hoa điểm bị nàng cọ rơi: "Sẽ có."

Khương Thư Yểu lại bắt đầu khóc sướt mướt: "Người nào sẽ thích loại người một mình có thể gặm hết cả một con gà như ta chứ?"

Tạ Tuân sững người, miệng nhanh hơn não đáp: "Chủ tiệm thịt?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK