Khương Thư Yểu ngạc nhiên nhìn hắn một cái: "Chàng không thấy ta có gì khác sao?"
Tạ Tuân ngơ ngác: "Nàng làm sao vậy?"
Khương Thư Yểu sau khi đã trang điểm kỹ càng, lách qua hắn tự đi, lẩm bẩm: "... Nhất định là y phục trang sức của ta quá ít, son phấn cũng không đủ đậm, không tôn da, ừm, những thứ này đều phải mua mới một loạt."
Tạ Tuân không biết Khương Thư Yểu đang buồn bực, nhìn bóng lưng nàng khuất xa mà ngơ ngác, chân dài bước nhanh vài bước đã đuổi kịp nàng.
Hai người xuất phủ, Tạ Tuân cưỡi ngựa, Khương Thư Yểu ngồi xe ngựa. Trên đường phần lớn là những dinh thự cao cửa rộng, không có gì đáng xem, mãi đến khi đến đầu chợ, mới trở nên náo nhiệt.
Khương Thư Yểu nhảy xuống xe ngựa, kinh ngạc nhìn khu chợ cổ sầm uất. Đường phố rộng thênh thang, nhà cao cửa thấp san sát nhau, cờ xí tung bay, người người chen chúc, quán trà, tiệm sách, tiệm may mặc, tiệm son phấn... đủ loại mặt hàng, không thiếu thứ gì.
Không chào hỏi Tạ Tuân, Khương Thư Yểu kéo Bạch Chỉ lao vào tiệm trang sức gần nhất.
Tạ Tuân bất lực, xuống ngựa, đi theo sau nàng vào đám đông.
Đúng lúc một hàng xe gỗ lắc lư đi tới từ bên cạnh, Tạ Tuân bất đắc dĩ phải lùi lại một bước, đứng tại chỗ, gọi với theo Khương Thư Yểu đang chạy vụt đi: "Cẩn thận."
Khương Thư Yểu phản ứng kịp thời, kéo tay Bạch Chỉ tránh qua, lúc hai người quay lại, Bạch Chỉ không cẩn thận giẫm lên chân một thư sinh bên cạnh, chân bị trẹo, đụng ngã người ta xuống đất.
Khương Thư Yểu vội vàng đỡ Bạch Chỉ, đang định hỏi thư sinh có sao không, lại thấy thư sinh ngẩng đầu nhìn thấy mặt Bạch Chỉ, sắc mặt tối sầm, kinh ngạc tức giận quát: "Là ngươi?!"
Bạch Chỉ vừa mở miệng định xin lỗi, nghe thấy tiếng quát của thư sinh, hơi sững sờ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức thu tay về, vẻ mặt chán ghét: "Là ngươi à."
Thư sinh hừ lạnh một tiếng, phủi áo đứng dậy, ánh mắt đột nhiên rơi vào Khương Thư Yểu, cau mày, cẩn thận đánh giá nàng.
Khương Thư Yểu cảm thấy khó chịu khi bị ánh mắt của hắn ta nhìn chằm chằm, lùi lại nửa bước, trừng mắt nhìn hắn ta.
Thư sinh không rời mắt, hỏi Bạch Chỉ với vẻ không dám chắc: "Đây là tiểu thư nhà ngươi?"
Sau khi kết hôn, cách ăn mặc của Khương Thư Yểu khác hẳn trước đây, lại thêm việc đã tăng cân một chút, trông nàng kiều diễm hơn rất nhiều, hoàn toàn khác với dáng vẻ gầy gò, trang điểm lòe loẹt trước đây.
Bạch Chỉ khoanh tay, liếc xéo thư sinh một cái, nói với Khương Thư Yểu: "Tiểu thư, chúng ta đi thôi."
Khương Thư Yểu còn đang ngơ ngác, định quay người đi thì thư sinh kia chạy vài bước đến chắn trước mặt họ: "Đứng lại."
Bạch Chỉ chống nạnh, quát lớn: "Ngươi muốn làm gì?"
Thư sinh không trả lời câu hỏi của nàng ấy, nhìn kiểu tóc búi cao nữ nhân có chồng của Khương Thư Yểu, vẻ mặt kỳ quặc: "Cô đã xuất giá rồi sao?"
Lúc này Bạch Chỉ mới nhớ ra Tạ Tuân vẫn còn đi theo sau họ, vội vàng quay lại tìm bóng dáng của hắn.
Nàng ấy đang bận tâm lo lắng, không kịp quát mắng thư sinh kia, Khương Thư Yểu trở thành người đối đầu với thư sinh. Nàng cảm thấy khó hiểu: "Ngươi có việc gì?"
Hina
"Không biết Khương tiểu thư hiện giờ đã gả cho ai? Hừ, phu quân của cô là vì quyền hay vì tiền, mà có thể chấp nhận một nữ tử như cô làm vợ."
Người này dung mạo đoan chính, không ngờ lời nói lại cay nghiệt đến vậy.
Bạch Chỉ trông thấy Tạ Tuân đứng cách các nàng vài bước, lại nghe thư sinh nói lời hỗn hào, bỗng chốc hoảng hốt, dậm chân mắng rằng: "Ngươi ăn nói vớ vẩn gì thế?"
"Ta ăn nói vớ vẩn?" Hắn ta nghĩ đến đây liền nổi giận: "Ngày ấy Khương tiểu thư lấy thơ đùa cợt ta không phải sao? Lấy tiền làm nhục ta không phải sao? Cuối cùng hại Trương mỗ bị đuổi khỏi văn xã, tiền đồ tiêu tan..."
Bạch Chỉ vốn định Tạ Tuân ở ngay sau lưng không xa, nên kéo tiểu thư mau mau tránh mặt kẻ này, nhưng nghe thư sinh nói, nhất thời m.á.u nóng bốc lên, bộc phát nói: "Phụi! Ngươi tự mình không tài không học còn dám đổ tội lên đầu tiểu thư nhà ta, thật không biết xấu hổ." Nói xong, kéo Khương Thư Yểu đi về phía trước.