Mục lục
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ thị và lão phu nhân đều sững sờ, không ai trả lời.

Thấy vậy, Tạ Bội do dự hỏi: "Cái này không ăn được sao?"

Lão phu nhân có vẻ lúng túng, nói: "Cũng không phải."

"Vậy thì được rồi." Tạ Bội không cầu kỳ chuyện ăn uống, dù sao ăn cháo cũng phải húp một bát, ăn cái này cũng là một bát, đều như nhau cả.

Nàng ta tùy tiện cầm bát đậu hũ non mặn đến trước mặt, ngửi mùi vị rồi tò mò hỏi: "Đây là đậu hũ hầm à?"

Lão phu nhân định nói lại thôi: "Gần giống vậy."

Tạ Bội múc một thìa đậu hũ non cho vào miệng, đầu lưỡi đột nhiên bị bỏng, theo bản năng há miệng định thở ra, nhưng lại nhớ đến lễ nghi, vội vàng ngậm miệng lại.

Đậu hũ non nóng hổi vô cùng mềm mịn, chưa kịp nhai đã trôi tuột xuống cổ họng, nóng rát đến tận dạ dày.

Tạ Bội ngẩn người, trong miệng còn lưu lại dư vị mặn mà của nước sốt, nhưng nàng ta lại cảm giác như chưa ăn gì cả.

Ngẩng đầu lên, thấy lão phu nhân và Từ thị lại nhìn mình, nàng ta vô cùng khó hiểu. Hôm nay họ bị làm sao vậy, kỳ quái quá.

Nàng ta vốn không thích động não, có gì liền hỏi nấy: "Cái này... không phải ăn như vậy sao?"

Từ thị lắc đầu, đột ngột hỏi: "Vị thế nào?"

Tạ Bội không để ý, lại múc một thìa, thổi vài cái rồi mới đưa vào miệng.

Lần này cuối cùng nàng ta cũng nếm ra được hương vị, nóng, mềm, mịn, đó là cảm giác đầu tiên của nàng ta. Thì ra đậu phụ cũng có thể làm mềm mại đến vậy, như nước, tan ngay trong miệng, không cần nhai đã nuốt được.

Nước sốt đơn giản không hề che lấp hương đậu thanh khiết vốn có, vừa đậm đà vừa không quá mặn ngấy, rất thích hợp ăn vào buổi sáng.

"Ngon." Nàng ta gật đầu, trộn đều đậu hũ non, ăn ba miếng hết sạch, dạ dày ấm áp, cả người đều dễ chịu. Rõ ràng lúc nãy không thấy đói, giờ lại ăn ngon miệng.

Ăn xong, nàng ta lau miệng: "Đây là món của đầu bếp nào ở nhà bếp lớn làm, nên thưởng."

Lão phu nhân nghẹn lời.

Hina

Từ thị biết tính khí của tiểu cô, tất nhiên không muốn trả lời câu hỏi này để tránh nàng ta khó chịu.

Thế là cả hai người đều im lặng.

Vẫn là ma ma đứng bên cạnh thấy không khí im lặng kéo dài không ổn, bèn đứng ra đáp: "Thưa Tứ tiểu thư, là Tam phu nhân làm ạ."

Tam phu nhân?

Tạ Bội sững sờ, ai cơ?

Nàng ta chớp chớp mắt, mấy giây sau mới hiểu ra, giọng nói đột nhiên trở nên the thé: "Là Khương thị làm á?!"

Nàng ta suốt ngày bận rộn may vá y phục, thưởng phạt, viết thư cho hảo tỷ muội... gần như đã quên mất người này rồi.

Lão phu nhân không hề trách mắng nàng ta vô lễ, dám gọi thẳng tên húy của tẩu tẩu, chỉ giải thích: "Đây quả thực là bữa sáng do tẩu tẩu con đưa tới." Trong lòng lại không mấy tin là do Khương Thư Yểu đích thân làm.

Tạ Bội bực bội nói: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Nàng ta mang điểm tâm đến làm gì, nhà bếp lớn thiếu đầu bếp hay sao, hay là mẹ đây thèm thuồng bát đồ ăn của nàng ta, chẳng phải chỉ là đậu hũ thôi sao?" Tạ Bội cảm thấy xấu hổ, bản thân lại ăn đồ ăn do Khương Thư Yểu mang đến, còn khen ngon, giờ ăn rồi cũng không thể nhổ ra, thật mất mặt.

Trước mặt nàng ta là chiếc bát sứ nhỏ trống không, muốn nói thêm vài lời khó nghe cũng không thốt ra được, môi mấp máy, đột nhiên đứng dậy, buồn bực nói: "Con đi trước đây, mẹ cứ từ từ dùng bữa."

Nàng ta đỏ mặt chạy đi, để lại Từ thị và lão phu nhân ngượng ngập.

Bữa cơm này thật không vui vẻ, lão phu nhân mất cả khẩu vị, phẩy tay bảo người dọn đi.

Từ thị cũng không cần thiết phải ở lại nữa, hành lễ cáo lui.

Ra khỏi Thọ Ninh đường, Từ thị nhìn bóng lưng nha hoàn đi dọn thức ăn khuất dần, khẽ nhíu mày. Thức ăn lão phu nhân dùng qua tất nhiên sẽ đổ vào thùng cám heo, nhưng bát đậu hũ kia chắc sẽ làm lợi cho nha hoàn ở nhà bếp lớn.

Từ thị nghĩ đến bát đậu hũ non ngọt, thầm tiếc nuối.

Tạ Tuân dùng bữa trưa cùng đồng liêu ở Đông cung, cả bữa ăn cứ lơ đãng, ăn miếng thịt gà sợi lại nhớ đến cánh gà tối qua, ăn miếng cơm lại nhớ đến mì tương đen tối qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK