Khương Thư Yểu đang lục lọi tìm đồ, nghe vậy ngẩng đầu: "Không có, ta chỉ nấu một bữa cho Hoàng thượng, Quý phi nương nương nhân lúc Hoàng thượng tâm trạng tốt, xin cho ta ít phần thưởng."
Tạ Tuân vốn định để những thực đơn Khương Thư Yểu nghĩ ra để sau này dâng cho Thái tử, nhưng nghĩ lại, còn lâu Thái tử mới lên ngôi, vả lại Thái tử không cần dâng thực đơn cũng sẽ che chở cho nàng, chi bằng nhân lúc này mà dâng thực đơn cho Hoàng thượng.
354
"Nàng có nghĩ đến việc dâng thực đơn cho Hoàng thượng không?" Tạ Tuân hỏi.
Khương Thư Yểu không cảm thấy thực đơn của mình có gì đáng kể, huống hồ thứ như thực đơn đâu có bằng luyện sắt luyện thép, Hoàng thượng cần gì chứ?
Tạ Tuân hiểu ý nàng, giải thích tỉ mỉ: "Không nói cái khác, chỉ nói riêng nước sốt trộn cơm. Mặn ngọt đều ngon với cơm, tướng sĩ hành quân vất vả, nếu được một chai nước sốt ăn kèm lương khô, ắt sẽ rất vui. Lại nữa, bánh mì nàng làm cho ta lần trước, nếu bảo quản tốt có thể đảm bảo ba ngày vẫn mềm thơm, dễ nuốt hơn bánh khô nhiều. Chưa kể đến mì ăn liền, nếu thứ này có thể phổ biến khắp nam bắc, dù là hành quân, thăm thân hay đi buôn, từ nay về sau, trên đường đi đều có thể thưởng thức món ăn nóng hổi."
Tạ Tuân nói: "Nàng yên tâm, Hoàng thượng có được thực đơn chắc chắn sẽ không can thiệp nhiều, nhất định sẽ để Lâm gia bán những món ăn này, đến lúc đó ba món ăn này phải đảm bảo lợi nhuận thấp, không kiếm được nhiều, nhưng đổi lại là sự che chở của Hoàng thượng. Thử nghĩ xem, nếu Lâm gia trở thành thương gia được Hoàng gia chỉ định, còn ai dám tranh với các nàng?"
Khương Thư Yểu nghe hắn nói mà ngẩn ngơ: "Thật sự được sao? Chỉ có thế thôi ư?" Nàng đặt đồ trong tay xuống: "Lợi nhuận thấp cũng không sao, dù sao Lâm gia cũng không trông mong kiếm tiền từ việc này."
Tạ Tuân bước đến trước mặt nàng, cúi người nhìn nàng, cười nói: "Sao nàng vẫn chưa nhận ra tay nghề của mình quý giá đến mức nào?" Hắn xoa đầu nàng: "Hơn nữa, đây cũng không phải một vụ mua bán. Sau này nếu còn có món ăn như mì ăn liền, đều phải dâng lên Hoàng thượng trước."
Khương Thư Yểu cũng không hiểu những mối quan hệ lợi ích này, Tạ Tuân nói có lý, nàng bèn gật đầu đồng ý.
Thấy nàng đồng ý, Tạ Tuân lại nói: "Thực đơn mì ăn liền không vội, trước hết dâng nước sốt và bánh mì lên."
Hina
Khương Thư Yểu gật đầu: "Vậy ta đi ngay bây giờ?"
"Không cần, việc này cứ giao cho ta." Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài: "Ta bàn với Thái tử trước đã."
Đợi hắn đi rồi, Khương Thư Yểu mới phản ứng lại, bàn với Thái tử? Từ khi nào Thái tử trở thành người của họ vậy?
Trong khi Thái tử và Tạ Tuân lén lút bàn bạc cách "hại cha", Chu thị đang xuyên qua rừng.
Sau khi b.ắ.n xuyên một con thỏ rừng, Chu thị hạ cung tên, bước nhanh lên phía trước nhấc con thỏ có bộ lông không dính m.á.u lên.
Nàng ấy ngước nhìn bầu trời, mới phát hiện đi săn quá hăng say, đến cơm cũng quên ăn.
Sáng sớm khi ra ngoài, Khương Thư Yểu thấy nàng ấy chỉ mang theo cung tên và d.a.o liền gọi nàng ấy lại, đưa cho nàng ấy vài gói nhỏ, dặn đừng quên ăn cơm.
Chu thị vừa chui vào rừng đã quên béng chuyện này, giờ mới nhớ ra, lấy gói đồ từ trên lưng ngựa xuống.
Trong gói có một ống tre dài, đỉnh ống được bịt kín bằng nút gỗ.
Nhớ đến lời dặn của Khương Thư Yểu sáng nay, Chu thị tuy tò mò nhưng không mở nút gỗ ra, mà tìm một khoảng đất bằng phẳng, nhặt ít củi khô, nhanh nhẹn nhóm lửa, đặt ống tre lên trên.
Từ khi Khương Thư Yểu nghĩ ra mì ăn liền, trong phủ đã mua một đống ống tre, để nàng tiếp tục nghiên cứu món ăn tiện lợi. Chu thị còn học được cách làm bánh chưng bằng ống tre từ Khương Thư Yểu, so với gói bằng lá dong, hương vị còn thơm hơn, nếu không sợ ăn nhiều gạo nếp khó tiêu, nàng ấy có thể ăn liền mấy cái một lúc.