Tên thư sinh kia đuổi theo không buông, xô đẩy đám đông: "Khương tiểu thư, trên đời sao lại có nữ nhân trơ trẽn như cô, phu quân cô có hay biết trước kia cô hành sự ra sao không? Hắn là không hay biết hay vốn là tên rùa đội nón xanh nhu nhược, kết tóc cùng cô chẳng ngại mất mặt hay sao?"
Hắn ta vừa nói vậy, người qua đường dần dần dừng chân, có vẻ như đang tụ tập lại xem náo nhiệt.
Khương Thư Yểu muốn khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ đây là món nợ phong lưu mà nguyên chủ để lại hay sao?
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, than thở: "Nguyên chủ muội muội à, dù sao muội cũng là đích nữ của Bá phủ, không đến nỗi si mê đến vậy chứ, cuối cùng còn vì si mê Tạ Tuân mà mất mạng."
Bên này, Bạch Chỉ bị lời nói của thư sinh làm cho sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Nếu là ngày thường, nàng ấy nhất định sẽ đạp cho hắn ta một phát rồi mắng cho một trận nên thân. Nhưng bây giờ cô gia đang ở ngay phía sau, nếu nghe thấy những lời này thì phải làm sao đây!
Hina
Nàng ấy không biết làm thế nào cho phải, kéo tiểu thư bỏ đi thì có vẻ quá chột dạ, ở lại dây dưa để cô gia nhìn thấy thì càng không ổn, lo lắng đến nỗi trán ướt đẫm mồ hôi.
Khương Thư Yểu ghét bị người ta vây xem, nàng hết né trái lại tránh phải, muốn đi vòng qua, nhưng luôn bị tên thư sinh kia chặn lại. Cuối cùng nàng cũng nổi giận, bực bội nói: "Vị công tử này, ta thấy ngươi là người đọc sách thánh hiền, vậy mà lại buông lời vu khống, làm tổn hại thanh danh người khác, chẳng hay đây chính là tác phong của bậc văn nhân các ngươi sao?"
"Hừ, ngươi dám làm mà không dám nhận? Năm xưa ngươi vừa ý dung mạo của Trương mỗ, bèn đeo bám không thôi, còn tặng ta lễ vật bằng vàng bạc, mong muốn cùng ta kết giao..."
"Khoan đã." Khương Thư Yểu ngắt lời hắn, nhìn chằm chằm vào mặt thư sinh, "Vừa ý dung mạo của ngươi?"
Nghe vậy, thư sinh ngẩng đầu lên, dường như rất tự tin về ngoại hình của mình, muốn để người qua đường nhìn vào liền biết hắn ta không nói dối.
Thực lòng mà nói, người này quả thật có tướng mạo tuấn tú. Mày rậm mắt sáng, da dẻ trắng trẻo, khoác trên mình chiếc trường bào rộng thùng thình toát lên vẻ thư sinh yếu đuối đặc trưng. Nhưng đối với Khương Thư Yểu đã quen nhìn Tạ Tuân, hắn ta vẫn còn kém xa lắm. Không nói đến dung mạo, chỉ riêng khí chất Tạ Tuân đã hơn hắn ta gấp mười lần.
Nàng không thể nào gánh chịu tiếng xấu mà nguyên chủ để lại, bèn thẳng thắn nói: "Ta không biết hôm nay ngươi chặn đường ta, trăm bề sỉ nhục là có mục đích gì. Ta tự thấy mình trong sạch, không thẹn với lòng. Nếu ngươi cứ cố chấp dây dưa, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là có quyền có thế."
Bản thân nàng vốn đã có nhan sắc diễm lệ, cao sang phú quý, hôm nay lại cố ý trang điểm lộng lẫy, cài trâm dát vàng, càng thêm phần sang trọng quyền quý. Lời nói của nàng đầy khí phách, khiến những người qua đường vốn có ý định xem kịch cũng phải giật mình, lũ lượt giải tán.
Thư sinh nghẹn lời, trước kia Khương Thư Yểu hết mực cung kính hắn ta, săn đón, vung tiền tặng quà, hắn ta quát mắng thế nào cũng được, nàng nào dám lấy thân phận ra để áp chế hắn ta?
Thấy vậy, khí thế của hắn ta yếu đi mấy phần: "Ta là cử nhân, có danh tiếng trong quan phủ, cô dám làm càn?" Nói đến đây, hắn ta lại tức giận: "Nếu không phải tại cô, ta cũng sẽ không bị mất mặt mũi mà bị đuổi khỏi thi xã, mùa thu này nhất định sẽ đỗ tiến sĩ, vào triều làm quan..."
Lời còn chưa dứt, hắn ta lại bị cắt ngang. Thư sinh không kìm được cơn giận, suýt nữa thì bị sặc. Lại là ai cắt ngang lời hắn ta?! Sao tất cả bọn họ đều thích cắt ngang lời người khác vậy! Có biết tôn trọng người khác hay không!
"Chỉ bằng ngươi? Triều đình chưa đến nỗi mù quáng như vậy." Cuối cùng Tạ Tuân cũng chen qua đám đông, đến bên cạnh Khương Thư Yểu.