"Cộp——" Đây là hắn ngả người về phía sau, đầu đập vào cột giường.
"Cộp——" Đây là bị đau bật ngược lại, đập xuống giường.
Cuối cùng kèm theo một tiếng "Rầm——", trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Khương Thư Yểu lặng lẽ bò đến mép giường, nhìn Tạ Tuân lăn xuống đất, cẩn thận hỏi: "Không sao chứ?"
*
Tạ Tuân xách hộp cơm, trán có một vết bầm tím đến Đông cung.
Mọi người không khỏi nhân lúc chuyền công văn và thảo luận công việc mà thầm to nhỏ bàn tán, huynh đoán một câu ta đoán một câu, cuối cùng đưa ra một kết luận đáng sợ - vết bầm tím trên trán Tạ Bá Uyên là do vị phu nhân khéo tay của hắn đánh.
Ngày đó ở bến tàu gặp phu thê hai người, phu nhân của hắn là một nữ tử xinh đẹp kiều diễm, rõ ràng trông không giống loại nữ nhân thô lỗ hung dữ.
Xem ra con người không ai hoàn hảo, việc đời khó toàn vẹn cả hai, miệng hưởng phúc thì thân phải chịu đòn.
Mọi người vừa bày tỏ sự đồng cảm với Tạ Tuân, trong lòng lại thầm kín rất đê tiện mà cân bằng được một chút.
Hiện giờ trời đã nóng lên, canh lạnh đồ nguội mà Đông cung chuẩn bị cũng không còn khó chịu nữa.
Lâm Thành ngồi đối diện Tạ Tuân, thấy Tạ Tuân lại bắt đầu mang hộp cơm đến trực, thật là ghen tị.
Ăn một miếng canh thịt ấm ấm, Lâm Thành an ủi bản thân: Trời nóng rồi, ta cũng chẳng thèm món nóng của hắn nữa.
Hina
Bình thường thức ăn Tạ Tuân ăn không phải dựa vào việc nóng hổi mới thơm ngào ngạt, khiến mọi người chảy nước miếng sao.
Nhưng ngoài dự đoán của hắn ta, Tạ Tuân không hâm nóng như thường lệ, mà trực tiếp mở nắp hộp cơm chuẩn bị ăn.
183
Sự thật chứng minh Lâm Thành đã sai lầm nghiêm trọng, không ăn nóng, món ăn trong bát Tạ Tuân vẫn có thể tỏa hương khắp phòng.
Một mùi thơm chua ngọt thanh mát chui vào mũi, ẩn ẩn kèm theo mùi thơm mặn ngọt, Lâm Thành không nhịn được nhìn vào bát của Tạ Tuân.
Bởi vì Khương Thư Yểu sợ nước súp của mì lạnh tràn ra ngoài, nên lần này Tạ Tuân mang theo một bát hải đồng sứ xanh to, đáy súp trong suốt màu nâu nhạt chứa đầy nguyên liệu phong phú, có sợi mì lạnh màu tối, sợi trứng gà vàng trắng xen kẽ, sốt ớt đỏ tươi, trứng gà hình tròn, sợi dưa chuột xanh mướt... trên mặt rắc thêm một lớp vừng chín, rực rỡ sắc màu, nhìn thôi đã thèm. Yêu không rời tay.
Ngửi mùi thơm chua ngọt mát lạnh, nhìn mì lạnh đầy màu sắc, Lâm Thành nuốt nước bọt đánh ực: ... Ta hận!
Tạ Tuân khuấy nhẹ nguyên liệu, bát hải đồng to đựng quá nhiều, khuấy lên còn hơi tốn sức.
Lâm Thành thắc mắc hỏi: "Phủ của huynh đi đâu mà mua được cái bát to như vậy?" Có ăn hết được không?
Tạ Tuân đáp: "Không biết, phu nhân ta mua đấy."
Lâm Thành rơi lệ trong lòng, câu trả lời chẳng phải rất rõ ràng sao? Khổ thay, khổ thay sao hắn ta lại muốn hỏi câu này chứ?
Tạ Tuân trộn xong mì lạnh, mong đợi gắp một đũa lớn cho vào miệng.
Mì lạnh làm từ bột kiều mạch, vị giác mượt mà dai dai, mềm mại lại có độ đàn hồi, bọc lấy nước súp mát lạnh, chua ngọt tươi cay, nhạt nhẽo mà lại có vị, càng nhai càng ngon.
Nước súp mì lạnh là nước dùng gà hầm trong, sau khi lọc nước dùng trong suốt thơm ngon, thêm vào ớt, tiêu, đường đỏ, giấm gạo, nước lê, nước táo để điều vị, ngọt, chua, cay, nồng, thơm, mát lạnh thông cổ họng, khiến người ta thèm ăn hơn.
Mì lạnh cuốn cùng sợi dưa chuột, sợi bánh trứng nhai cùng một lúc, vừa có vị tươi mát, lại có mùi trứng đậm đà, nước súp thấm vào từng nguyên liệu, vị súp không quá đậm, không lấn át hương vị vốn có của nguyên liệu, ngược lại còn nhuộm cho chúng một phần vị tươi ngon.
Nước súp nhiều, ăn khó tránh khỏi có tiếng động nhẹ, Lâm Thành nghe mà nước miếng chảy ròng, khiêm tốn mở miệng: "Bát này nhiều thật đấy."
"Ừm." Tạ Tuân bận rộn ăn cơm.
"Sao ngửi thấy có mùi chua ngọt vậy, nhìn là đồ lạnh phải không?" Thấy Tạ Tuân không hiểu ý, hắn ta thẳng thắn nói: "Cho ta nếm thử được không?"