Mục lục
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là bánh bao ư? Bánh bao cũng sẽ khô mà.

Tạ Tuân ăn vài miếng bánh mì kẹp, cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thành, bị hắn ta nhìn qua nhìn lại thấy ngứa ngáy cả mặt, bất đắc dĩ nói: "Huynh ăn đi, nhìn ta làm gì, chúng ta chỉ tạm nghỉ thôi, lát nữa lại phải lên đường rồi."

Lâm Thành vừa gật đầu vừa gặm bánh, nói không rõ ràng: "Ta ăn, ta ăn."

"Rắc" hắn ta cắn một miếng bánh, nhai mạnh, mắt trừng trừng nhìn chiếc bánh trong tay Tạ Tuân, vẻ mặt có phần dữ tợn.

Lại cắn thêm một miếng, miếng này còn khô hơn, nhai rất khó khăn, ngay cả lông mày cũng phải nhíu lại, càng thêm dữ tợn, như thể giây sau sẽ đến cắn Tạ Tuân một miếng vậy.

Tạ Tuân bị hắn ta nhìn đến rợn cả da đầu: ... Còn muốn người ta ăn cơm nữa không.

Hắn bất đắc dĩ nhìn quanh, lén lút mở gói đồ mình mang theo, lấy ra một hộp tre, khẽ nói: "Đây là loại không có nhân, phu nhân nói chỉ cần đóng kín là sẽ không bị khô, cũng có thể bảo quản lâu hơn." Vốn định để dành ăn sau.

Hắn mở lớp giấy dầu bọc bên trong hộp tre, lấy ra hai lát bánh mì, đưa cho Lâm Thành: "Đừng để họ thấy." Không phải hắn keo kiệt, thực sự là nhiều người quá, mỗi người một miếng, một bữa là hết sạch.

Lâm Thành gật đầu, lén lút chui vào bụi cỏ bên đường.

Bánh mì dày mỏng đều đặn, đưa lên mũi ngửi, có mùi thơm nồng của sữa, mùi nướng bánh mang lại cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào kéo dài, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác ấm áp.

Lâm Thành cắn một miếng, quả nhiên, bánh mì mềm xốp, lớp trong hơi ẩm ướt với mùi thơm của sữa, chẳng khô chút nào, hoàn toàn không cần uống trà để nuốt, từ từ nhai, cảm nhận mùi thơm của sữa và lúa mì quấn quýt đầu lưỡi, nuốt xong, trong miệng vẫn còn vị thơm ngọt ngào.

Lâm Thành lén lút ăn, ăn xong còn ngồi trong bụi cỏ một lúc, đợi cho mùi thơm ngọt trong miệng tan đi, sợ lát nữa nói chuyện với người khác bị ngửi thấy, món ngon Tạ Tuân cho hắn ta ăn riêng sẽ phải chia sẻ với mọi người mất.

Huynh đệ, xin lỗi, chúng ta cùng hưởng phúc cùng chịu khổ, trừ món ngon ra.

Hắn ta ngồi sau bụi cỏ, có người đi qua, thấy kỳ lạ, gọi: "Lâm Văn Nhiêu, huynh đang làm gì vậy? Ngồi trong bụi cỏ lâu thế?"

Có người kéo người gọi đi: "Đừng nói nữa, chắc hắn đang đi vệ sinh, sao huynh lại gọi toáng lên, thật là ngượng chết."

Lâm Thành: ...

Cứ thế đi được ba ngày, bánh mì đã ăn hết, đồ dự trữ của Tạ Tuân chỉ còn vài lọ tương.

Mọi người đi đường ba ngày, quyết định nghỉ ngơi một đêm tại trạm dịch. Cuối cùng cũng không phải gặm bánh khô nữa, cả đám người sau khi tắm rửa tại trạm dịch, bảo quan trạm dọn vài bàn món ngon, chuẩn bị ăn một bữa thật no.

Tuy mọi người xuất thân bất phàm, nhưng cũng không phải là người kén chọn, liên tiếp ăn lương khô ba ngày, giờ được ăn cơm canh nóng hổi, cảm thấy ngon đến cực điểm.

Chỉ là tay nghề đầu bếp trạm dịch có hạn, lại không biết xào nấu, phương pháp nấu ăn chủ yếu là luộc, dọn lên vài món thịt luộc và rau hầm, sau khi cơn đói qua đi, mọi người dần cảm thấy không còn ngon như lúc mới ăn nữa.

Hina

297

Tạ Tuân đắn đo một chút, vẫn lấy tương ra, bảo đầu bếp nấu một bát mì trắng, không cần thêm muối.

Mọi người đang ăn thịt hầm với bánh bao, nghe hắn nói vậy, không khỏi tò mò, đều đưa mắt nhìn qua.

Rất nhanh, bát mì trắng được bưng lên, Tạ Tuân mở lọ tương cua, dùng đũa gắp một thìa ra.

Nói thật, mọi người khi thấy hắn lấy ra một lọ tre nhỏ thì có chút thất vọng, dù sao trước đây họ từng thấy Tạ Tuân mỗi ngày mang theo hộp cơm với món ăn không trùng lặp, từng đến nhà hắn ăn lẩu, từng càn quét phố ăn vặt, vậy mà giờ Tạ Tuân ra ngoài, chỉ mang theo một lọ tre nhỏ.

Họ đang nghĩ vậy, thì thấy Tạ Tuân dùng đũa gắp ra một miếng tương cua to màu vàng cam, bóng loáng.

Tương cua mịn màng, nhìn qua toàn một màu cam vàng, dường như không thấy chút thịt nào, đặt lên mì, dầu cua thấm vào sợi mì, nhuộm lớp mì trắng tinh nhạt nhẽo thành màu vàng nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK