Lúc đó nàng bực bội vô cùng, không để tâm, qua lâu như vậy, bản thân đã sớm quên mất câu nói này của Tạ Tuân.
Vậy đối với Tạ Tuân, đó không phải là lời an ủi tùy tiện, mà là một lời hứa sao?
Nàng chợt cảm thấy đau nhói trong tim, tê tê, ngứa ngáy, như có một mầm xanh vừa đ.â.m chồi.
Nén xuống cảm giác kỳ lạ ấy, Khương Thư Yểu tự nhủ đừng suy nghĩ nhiều, số phận của Chu thị và Lâm thị chẳng đủ thảm thương hay sao? Nữ nhi si mê chẳng thể nói ra, phải giữ vững tâm mình.
Sau khi nói câu đó, Tạ Tuân không nói gì nữa. Hai người im lặng trở về Tạ Quốc Công phủ. Khương Thư Yểu tắm rửa thay y phục xong, về phòng ngủ say.
Một giấc tỉnh dậy đã là chiều tối, vì nàng còn đang nghỉ ngơi nên các nha hoàn chưa thắp đèn.
Nàng lên tiếng gọi người, Bạch Chỉ từ ngoài bước vào, buộc màn giường, nhét gối đệm sau lưng nàng, hầu hạ nàng ngồi dậy.
Bạch Chỉ vốn trung thành, nếu biết nàng gặp chuyện chắc chắn sẽ vô cùng lo lắng, nhưng Khương Thư Yểu lại chẳng thấy vẻ lo âu trên gương mặt ấy.
Bạch Chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm vào mặt mình, không nhịn được đưa tay xoa xoa: "Tiểu thư, trên mặt nô tỳ dính gì sao?"
Khương Thư Yểu lắc đầu, do dự hỏi: "Ngươi có biết..." Nói được nửa chừng lại thôi.
Bạch Chỉ không nhận ra sự bất thường của nàng, từ lúc vào nụ cười trên mặt chưa từng tắt, mắt cong như trăng lưỡi liềm, giọng vui vẻ hỏi: "Tiểu thư đói bụng rồi sao?"
172
Khương Thư Yểu quả thật hơi đói, gật đầu nói: "Ta muốn uống cháo."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Bạch Chỉ càng rạng rỡ: "Vâng, uống cháo tốt lắm." Nói xong liền hành lễ cáo lui, ra khỏi phòng.
Khương Thư Yểu toàn thân đau nhức, lại vì hôm nay bị hoảng sợ mất sức, đành tựa vào gối không muốn dậy nữa.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Bạch Chỉ về nhanh thế, xem ra nhà bếp vẫn luôn hâm nóng cháo.
Nàng ngẩng đầu nhìn, lại chỉ thấy Tạ Tuân bưng cháo đi vào.
Khương Thư Yểu sững sờ.
Tạ Tuân đặt khay thức ăn lên bàn thấp đầu giường, thấy sắc mặt Khương Thư Yểu đã hồi phục, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Sao lại là chàng, Bạch Chỉ đâu?" Khương Thư Yểu ngạc nhiên hỏi.
Tạ Tuân ấp úng một lúc, chuyển chủ đề: "Có cần gọi nha hoàn vào đút cháo cho nàng không?"
"Không cần, tay ta có bị thương đâu." Nàng chợt vỗ trán, giật mình nói: "Nhị tẩu thì sao, tẩu ấy có bị thương không?"
"Nhị tẩu bị d.a.o đâm, nhưng đại phu nói không có gì đáng ngại." Thấy Khương Thư Yểu lo lắng, hắn cẩn thận trả lời: "Nghe nói bị thương ở chân, nhưng vết d.a.o không sâu."
Khương Thư Yểu không yên tâm: "Ta đi xem tẩu ấy ngay được không."
Tạ Tuân giữ vai nàng lại: "Nhị tẩu đang nghỉ ngơi, nàng đi làm gì, đợi ngày mai hãy đi."
Khương Thư Yểu đành thôi ý định đó.
Tạ Tuân bưng khay thức ăn lên, đưa đến trước mặt nàng: "Dùng bữa đi."
Hành động này của hắn khiến Khương Thư Yểu vừa buồn cười vừa xót xa: "Đã bảo ta không bị thương mà, chàng không cần—"
Nói được nửa chừng, phần còn lại đều nghẹn trong cổ họng.
Ánh mắt nàng dừng lại trên khay thức ăn, chỉ thấy trên đó đặt một bát cháo trắng và một bát trứng hấp, hơi nóng bốc lên, tỏa ra mùi thơm ấm áp.
Thấy nàng sửng sốt, Tạ Tuân hơi lo lắng hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?" Khi hắn đến thăm Chu thị, Từ thị cũng có mặt. Từ thị hỏi thăm tình hình của Khương Thư Yểu, Tạ Tuân bèn nói chuyện với nàng ấy thêm vài câu, sau đó Từ thị nhắc đến việc Khương Thư Yểu từng nói khi bị bệnh sẽ muốn ăn cháo trắng và trứng hấp do mẹ nàng làm.
Từ thị nói Khương Thư Yểu chỉ có ăn món do chính tay mẹ làm mới yên tâm, Tạ Tuân tất nhiên không thể đến Tướng Dương Bá phủ để Lâm thị làm rồi mang về, đành tự mình chui vào bếp làm hai bát.
Hina
Khương Thư Yểu nhìn Tạ Tuân, có thể cảm nhận rõ ràng sự bồn chồn trên gương mặt vô cảm kia của hắn.
Nàng bưng bát cháo lên, múc một thìa cho vào miệng.