81
Tạ Tuân vẫn còn đang mơ màng vì câu nói đùa của Khương Thư Yểu lúc nãy, không nói gì nhiều, nghe vậy chỉ gật đầu: "Vậy sau này ta sẽ nộp bạc định kỳ cho nàng."
"Được." Khương Thư Yểu cũng không từ chối.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Tuân dậy sớm dùng bữa, trời chưa sáng hẳn đã thu xếp xong xuôi.
Đợi đến khi Khương Thư Yểu thức dậy ăn sáng, chuẩn bị cơm trưa cho hắn, sai người mang đến thư phòng, hắn mới giả vờ như vừa thu dọn xong, vừa hay chuẩn bị đi làm.
Ra khỏi phủ không xa, lại gặp Lâm Thành đang cưỡi ngựa gặm bánh.
Lâm Thành thấy hắn, cho ngựa đến gần, chỉ vào hộp cơm treo trên ngựa: "Bá Uyên xem này, hôm nay ta cũng mang cơm đấy."
Tạ Tuân gật đầu.
"Ta về liền bảo đầu bếp trong phủ làm món ăn như huynh mang theo, họ suy nghĩ một chút, liền làm ra được món tương tự." Lâm Thành đắc ý nói: "Nhưng món chua cay huynh mang theo hôm qua thì họ chưa từng nghe qua, ôi, món đó dùng với canh rau thật là ngon."
Tạ Tuân lạnh lùng nhíu mày nhìn hắn ta, còn nói nữa, hôm qua chia sẻ thạch với hắn ta, nói tốt chỉ gắp một đũa, kết quả một đũa của hắn ta là gần nửa bát.
Hina
Lâm Thành vẫn lải nhải không ngừng: "Hôm qua họ đều nói món chiên huynh mang theo rất ngon, làm ta ghi nhớ, hôm nay ta cũng mang theo vài con cá chiên giòn, đói bụng thì lấy ra ăn vặt." Nói xong, hắn ta nhìn về phía hộp cơm của Tạ Tuân: "Còn huynh, mang theo món gì?"
Tạ Tuân chỉ đáp: "Cũng chỉ là cơm thường thôi."
Lâm Thành ngốc nghếch tin luôn.
Đến giờ ăn, mọi người lần lượt đứng dậy khỏi bàn, hai ba người một nhóm, vừa bàn công việc vừa đi về phía phòng ăn.
Lâm Thành lấy canh thịt và đồ ăn nhẹ, than phiền: "Sao ngày nào cũng chỉ có đồ ấm, khi nào mới được ăn cơm nóng vào buổi trưa đây!"
Tạ Tuân không đáp lời, chỉ nói với hắn ta: "Không cần lấy giúp ta đâu."
"Không được, phải ăn chút chứ, không thì chiều sẽ đói đấy."
Tạ Tuân hơi ngượng ngùng: "Ta mang cơm theo rồi."
Lâm Thành vẫn khuyên: "Đồ ấm vẫn hơn đồ lạnh mà."
Tuy Tạ Tuân tin tưởng cách làm nóng thức ăn Khương Thư Yểu nói, nhưng chưa từng thử, nên vẫn hơi lo lắng: "Chắc sẽ nóng thôi."
"Hả?" Lâm Thành miệng vẫn ngậm cá chiên giòn, trợn tròn mắt nhìn hắn: "Cơm mang từ sáng, dù nóng mấy cũng nguội rồi."
Tạ Tuân bèn lấy ra hộp gỗ Khương Thư Yểu làm cho mình từ trong hộp cơm, làm theo lời dặn của nàng, đổ nước lạnh vào, đậy nắp lại đợi cơm nóng lên.
Một loạt động tác khiến Lâm Thành hoa cả mắt, tặc lưỡi khen ngợi: "Bá Uyên, huynh đang làm gì vậy, biến ảo thuật à?"
Ý hắn ta là trêu chọc Tạ Tuân, nhưng không ngờ hộp gỗ vừa nãy còn yên lặng dần dần phát ra tiếng xì xì, những lỗ nhỏ phía trên phun ra hơi nóng liên tục, cả phòng đều nhìn về phía này.
Theo cơm nóng lên, mùi thơm dần tỏa ra, đồng liêu quen với canh rau nhạt nhẽo ấm ấm mấy ngày nay vừa ngửi thấy mùi cơm nóng, đều bỏ đũa xuống vây quanh.
Tạ Tuân mặt ngoài không biểu lộ gì, trong lòng "thót" một cái.
Đợi đến lúc thích hợp, Tạ Tuân liền mở nắp ra.
Hơi nước dày đặc pha lẫn mùi thơm của cơm bốc lên, đợi khói tan đi, mọi người mới thấy rõ thức ăn trong hộp cơm của hắn.
Hộp cơm hình vuông, bên phải có một miếng gỗ chia hộp làm đôi, bên trái đầy ắp cơm trắng trong suốt, trên cùng rưới một muỗng thịt sợi vị cá đặc sánh, màu nâu đỏ, sợi thịt trộn lẫn với sợi cà rốt, sợi mộc nhĩ, màu sắc phong phú, nước sốt đặc quánh.
Bên phải đựng vài miếng thịt nhỏ màu đỏ thẫm trong suốt, mọi người không đoán được là món gì, nhưng Tạ Tuân thì biết. Đây hẳn là chân giò kho tàu Khương Thư Yểu đã chặt nhỏ, kích cỡ vừa đủ một miếng, bỏ vào miệng từ từ gặm xương nhả ra, ăn cũng không khó coi lắm.
Cơm thịt sợi vị cá hâm nóng xong mùi vị nồng nàn, mặn ngọt chua cay, chỉ ngửi mùi đã thấy ngon miệng.
Lại nhìn nước sốt thấm vào cơm trắng, hạt gạo no tròn dính nước sốt nâu đỏ bóng bẩy, trông rất hấp dẫn.