Mục lục
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ thị nhìn chằm chằm vào gương mặt Khương Thư Yểu vài lần, đột nhiên lên tiếng: "Chuyện này chắc chưa xong đâu, thời gian tới muội ít đến Thọ Ninh Đường đi, lỡ như chạm phải vận xui của lão phu nhân thì không hay đâu."

Khương Thư Yểu ngẩng đầu lên không hiểu, chớp chớp mắt, gương mặt kiều diễm càng thêm rực rỡ quyến rũ. Từ thị bất đắc dĩ cười nói: "Muội đúng là tâm to lắm, nếu năm đó nàng ta cũng giống như muội... thôi bỏ đi."

Sau khi hai người chia tay, Khương Thư Yểu trở về Đông Sương phòng, lấy cây trâm vàng ra khỏi hộp trang sức, vô cớ sinh ra một nỗi phiền muộn.

Tạ Lang loại quân tử ôn nhuận như ngọc này cuối cùng lại là kẻ đa tình mà nàng ghét nhất, ôi, thật khó mà đoán được.

Hina

Quá kỳ lạ.

Nàng ngăn dòng suy tư. Đặt vào thời điểm mới gả về, đừng nói là thấy Tạ Lang có vài phần giống Tạ Tuân mà lưu tình khắp nơi, ngay cả khi chính Tạ Tuân mở rộng hậu viện, nàng cũng có thể bình tĩnh đứng bên cạnh vừa ăn hạt dưa vừa xem kịch.

Còn cây trâm vàng này, rõ ràng là Lâm Quý phi ban thưởng cho hắn, sao nàng lại ở đây rối bời tâm trí chứ.

Khương Thư Yểu lấy cây trâm vàng ra, giận dỗi cắm vào búi tóc, cây trâm vàng lộng lẫy làm nổi bật đôi mắt linh động của nàng, toát lên vẻ diễm lệ phóng khoáng.

Đúng rồi, đây mới là nàng, suy nghĩ lung tung làm gì chứ, là nấu ăn không thú vị hay món ăn không ngon?

Nàng lấy ra bức thư Lâm thị gửi đến xem, người ta nói xem chữ như thấy mặt, qua bức thư mỏng manh này, nàng dường như có thể thấy được dáng vẻ hăng hái, mắt sáng long lanh của Lâm thị.

Lâm thị đã toàn tâm toàn ý đầu tư vào ngành ẩm thực, viết một bài dài dòng văn tự, khi nói đến chỗ hào hứng thì chữ viết nguệch ngoạc phóng khoáng, hoàn toàn không thấy vẻ quy củ trầm lặng ngày xưa.

"Mẹ phải luôn vui vẻ nhé." Khương Thư Yểu nhìn đoạn cuối Lâm thị dài dòng khen ngợi ái nữ, không nhịn được bật cười.

Nữ nhân tuyệt đối không nên khốn khổ vì tình.

Nàng lấy lại sức sống, dọn dẹp một chút, nghiên cứu thực đơn của ngày mới.

*

Tạ Tuân móc từ trong lòng ra cây trâm gỗ chưa hoàn thiện.

Mấy ngày trước sau khi tặng Khương Thư Yểu cây trâm vàng, hắn mới chợt nhận ra, đồ vật Lâm Quý phi ban thưởng hoàn toàn không thể tính là do hắn tặng. Hắn lật tung hết các cuốn tiểu thuyết, tổng kết lại một phen, khi định tình, thường thì tài tử tặng ngọc bội, giai nhân thường tặng khăn tay thêu tay.

Những thứ như ngọc bội, Khương Thư Yểu muốn mua loại nào chẳng được.

161

Vì vậy Tạ Tuân chọn một con đường trung dung, định tự mình khắc một cây trâm gỗ tặng nàng.

Nhưng về những chuyện liên quan đến gỗ, Tạ Tuân chỉ rõ về mộng gỗ, còn khắc chạm thì thật sự làm khó hắn rồi.

Dáng vẻ thiếu niên động lòng khiến Lâm Thành nhìn thấy rất khó chịu, lẩm bẩm: "Đừng sờ nữa, lúc nào cũng lấy ra thở dài, ta thấy chẳng bao lâu nữa sẽ bị bóng đấy."

"Hừ." Tạ Tuân nhét cây trâm gỗ vào lại, liếc Lâm Thành một cái: "Huynh không hiểu đâu."

Sau khi "hòa giải" với Khương Thư Yểu lần trước, Tạ Tuân lại quay về thói quen cũ, vừa tan ca là vội vã hồi phủ kịp giờ ăn.

Hôm nay về đến sân thấy chưa dọn cơm, liền hứng khởi chui vào nhà bếp nhỏ.

Khương Thư Yểu thấy hắn vào, không nói gì, lặng lẽ cắt bánh trứng.

Tạ Tuân không nhận ra sự khác thường của nàng, đang định hỏi câu quen thuộc hàng ngày "Hôm nay ăn gì", chợt thấy cây trâm vàng cài trên búi tóc nàng, lập tức nghẹn lời.

Tim hắn đập như trống, đầu óc rối bời, ngay cả bản thân cũng không hiểu mình đang căng thẳng cái gì.

"Xèo" một tiếng, Khương Thư Yểu ném gừng tỏi vào nồi, mùi thơm khiến Tạ Tuân tỉnh táo lại.

Nàng lại cho rau cải vào xào đến khi đổi màu, rồi cho đỗ xanh, hủ tiếu vào xào.

Hủ tiếu xào rất thích hợp để ăn khi tâm trạng không tốt, tốt nhất là vào đêm hè ra quầy ăn vặt ngồi gọi một phần, kèm theo đồ uống mát lạnh, mọi phiền não đều sẽ biến mất trong món hủ tiếu xào trơn mượt thơm ngon này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK