Mục lục
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chắc là có, nhưng chuyện này huynh phải hỏi Nhị tẩu, "que cay" phần lớn là do tẩu ấy làm ra."

"Nếu "que cay" đã bán rồi, vậy "bánh ngọt" thì sao?"

Đều là thứ gì vậy? Lão phu nhân nghe mà đầu óc choáng váng, nhịn không được quát lên: "Im lặng! Còn ra thể thống gì nữa!"

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn bà ấy, khiến bà ấy nhất thời có cảm giác mình lạc lõng.

Bà ấy nuốt cơn tức giận xuống, ánh mắt lướt qua từng gương mặt trên bàn.

Thay đổi rồi, tất cả đều thay đổi rồi.

Giờ bà ấy đã chắc chắn, những người trước đây không ưa Khương Thư Yểu đều đã thay lòng đổi dạ, không chỉ đổi dạ, mà còn nâng niu chiều chuộng, hết mực yêu quý Khương Thư Yểu - người vốn dĩ lạc lõng.

Mọi người đang bàn tán sôi nổi, lão phu nhân muốn ngăn cũng không biết ngăn từ đâu.

Hina

Từ khi còn khuê các đến khi gả về Tạ gia, bà ấy chưa từng dự tiệc nào ồn ào náo nhiệt như thế.

Không phải bà ấy không thích náo nhiệt, nhưng sự náo nhiệt này chẳng hợp quy củ chút nào, nên bà ấy bản năng chán ghét.

"Thôi." Bà ấy cất tiếng, đặt đũa xuống: "Ta thấy trong người không khỏe, các con cứ ăn đi."

Bà ấy nói mình không khỏe, người Tạ gia đều phải tỏ ý quan tâm, lên tiếng hỏi han.

Lão phu nhân bực bội xua tay: "Các con cứ dùng đi, ta chỉ là tuổi cao sức yếu, dễ mệt mỏi thôi."

Bởi vì lão phu nhân nhiều năm nay luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, chẳng ai nhận ra sự bất mãn của bà ấy, đợi bà ấy đi rồi lại tiếp tục ồn ào.

330

Lão phu nhân vốn không có gì, về đến Thọ Ninh Đường còn sớm, chưa đến giờ nghỉ ngơi. Không ngủ được nên ngồi trơ ra đó, ngồi một lúc bụng lại đói, ma ma bèn sai người đến nhà bếp lớn gọi một bát canh rau.

Lão phu nhân uống vài ngụm rồi đặt thìa xuống, thở dài: "Quả nhiên là tuổi già sức yếu, rõ ràng bụng đói meo mà đối diện với thức ăn vẫn chẳng có chút khẩu vị nào."

Ma ma khuyên: "Lão phu nhân, người nói gì vậy, nếu người đã già nua, vậy nô tỳ chẳng phải đã nửa thân dưới đất rồi sao."

Lão phu nhân hôm nay tâm trạng ủ ê, chẳng cười nổi, chỉ lắc đầu: "Ta quả thật đã già rồi, đôi khi thật sự không hiểu được lòng dạ bọn trẻ đang nghĩ gì nữa." Thái tử đến Tạ Quốc Công phủ, Hoàng hậu ban thưởng cho Khương Thư Yểu, Thái tử đích thân ủng hộ phố ăn vặt, chuyện nọ tiếp chuyện kia, lão phu nhân không chỉ đau mặt, mà còn đau đến mức nghi ngờ bản thân không phân biệt được phải trái nữa.

"Chẳng lẽ ta mới là kẻ khiến người ta chán ghét?" Bà ấy lẩm bẩm.

Ma ma nghe vậy vội cúi đầu, không dám đáp lời.

Ăn không ngon, tâm trạng không vui, lại thêm tuổi cao, thân thể lão phu nhân cũng không còn khỏe mạnh như xưa, nhớ một việc là cứ suy đi nghĩ lại, lo sợ rốt cuộc bà ấy mới là kẻ bị chán ghét.

Vài ngày sau, lão phu nhân nhận được thiếp mời mọi người đi ngắm hoa. Ngắm hoa chỉ là cái cớ, mục đích là để mọi người tụ tập, gặp gỡ trò chuyện, bằng không cứ suốt ngày co ro trong phủ sẽ sinh bệnh mất.

Lão phu nhân tuy không hứng thú gì, nhưng vẫn đi, đi rồi lại bắt đầu suy nghĩ. Bà ấy vừa nghĩ, vẻ mặt càng trở nên cứng nhắc nghiêm túc, khiến những người khác xì xào bàn tán.

Có kẻ mắt tinh, muốn nịnh bợ lão phu nhân, thấy bà ấy vẻ mặt nghiêm túc, mắt lấp lánh xoay một vòng, lên tiếng: "Dung lão phu nhân hôm nay làm sao vậy, có chuyện gì phiền lòng sao?"

Lão phu nhân địa vị cao, là đối tượng được các phu nhân danh giá vây quanh, tiểu thư khuê các nếu được bà ấy cài trâm, mặt mày rạng rỡ.

Bà ấy vừa không vui, người đến nịnh hót đã nhiều vô kể.

"Để ta đoán xem, có phải tức phụ của bà lại không ngoan ngoãn rồi?" Lão phu nhân cùng tuổi với bà ấy nói chuyện thoải mái hơn nhiều, dùng giọng điệu lão tỷ muội trò chuyện mở đầu đề tài, tiếp đó mọi người xúm vào phụ họa, câu chuyện liền được mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK