Cảnh Vân Chiêu nheo mắt và không bất ngờ với phản ứng của Kiều Hồng Diệp.
Mặc dù Kiều Hồng Diệp nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ đã khôn khéo, hơn nữa có tình yêu của đôi cha mẹ Kiều Uý Dân làm tấm gương, càng làm cho cô ta tồi tệ hơn.
Nếu như lúc này Kiều Hồng Diệp cúi đầu nhận lỗi, ngược lại Cảnh Vân Chiêu sẽ cảm thấy có vấn đề.
Chỉ là lúc Kiều Hồng Diệp nói ra lời này, trong mắt Tào Hành như phun ra lửa: "Không được nghe cô ta nói bậy! Cô ta đang giúp tôi theo dõi! Trước kia còn nhờ tôi giúp cô ta bắt nạt Cảnh Vân Chiêu!"
Nước mắt Kiều Hồng Diệp chảy xuống: "Anh. . . . . . Làm sao anh có thể nói như vậy? Trước kưa tôi chỉ gặp qua anh mà thôi, vừa rồi thật không phải tôi báo cảnh sát, anh không thể đổ oan cho tôi. . . . . . Chú cảnh sát, các chú nhất định phải điều tra cho rõ, Cảnh Vân Chiêu là chị gái của cháu, hai người kia cũng là bạn học của cháu, tại sao cháu phải làm hại bọn họ?"
Tô Sở phồng má, tức giận giơ chân, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên.
Mấy cảnh sát nhìn Kiều Hồng Diệp khóc đau lòng như vậy, nhìn qua lại nhỏ nhắn hoạt bát không nói, còn hết sức đáng thương, làm sao cảm thấy cô ta nói dối?
Đối với tên lưu manh như Tào Hành càng thêm bất mãn, tên lưu manh này cũng quá mang thù rồi, nữ sinh này tình cờ dính vào, vậy mà hắn lại muốn cho nữ sinh này thay hắn gánh tội, quả thực là gây hại cho đoá hoa của tổ quốc!
"Cháu gái cháu hãy yên tâm, chúng ta là sẽ không đổ oan cho bất cứ người nào, chỉ là về sau cháu nhất định phải chú ý, gặp phải người xấu như vầy báo cảnh sát thì tốt hơn, như vậy cũng sẽ không bị người khác hiểu lầm." Cảnh sát nói một câu, đem Tào Hành kéo lên xe cảnh sát.
Trong lòng Tào Hành oán hận vô cùng, con khốn này, không có ai hỏi mà đã "Khai", thế mà làm hắn tự chui đầu vào lưới, thật mất mặt!
Tiện nhân Kiều Hồng Diệp này lại dám lừa hắn, hắn vì tiết kiệm thời gian, trước tiên xác nhận phòng của Cảnh Vân Chiêu, mất hơn mười mấy phút ở trong phòng Cảnh Vân Chiêu kiểm tra toàn bộ, nhưng căn bản không có nhân sâm, thậm chí ngay cả tiền mặt cũng không có, tuyệt đối là quỷ nghèo!
Người phụ nữ này cố tình dùng nhân sâm để lừa hắn!
Tào Hành vừa bị bắt đi, Kiều Hồng Diệp liền thở phào nhẹ nhõm, Cảnh Vân Chiêu nhìn bộ dạng này của cô ta, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Cô ta cho rằng Tào được một người nhận tội thay là được rồi? Thông minh là thông minh, nhưng ý nghĩ thật quá hảo huyền!
Kiếp trước cô ở tù giam ngây ngô mấy năm, vẫn biết rõ một chút luật pháp thông thường, Tào Hành ăn cắp chưa thành, căn bản không tạo thành tổn thất lớn, hơn nữa lúc ấy trong nhà cũng không co ai cũng không đe doạ sự an toàn cả nhân của người khác, dưới tình huống như thế, phạt tù căn bản là không thể nào.
Nhiều lắm là giam giữ một thời gian thôi, mà bản án cũ trước kia rơi xuống đầu cô . . . . . . Càng không thể.
Trước kia cô không biết rõ Tào hành vì cái gì lại trốn đi, bởi vì những tên lưu manh khác nếu muốn nói ra tung tích của Tào Hành cũng sẽ không chờ tới bây giờ.
Chỉ cần Tào Hành cắn chết không thừa nhận, những người gây án khác cũng không đẩy hắn ra, nếu không có chứng cứ, lời nói của cô ta căn bản không có hiệu quả mang tính quyết định, nói cách khác, Tào Hành nhiều lắm sẽ trở thành đối tượng cảnh sát quan sát nhiều hơn mà thôi, sẽ rất nhanh ra ngoài.
Đến lúc đó Kiều Hồng Diệp còn có thể vui vẻ sao?
Cảnh Vân Chiêu cũng không vui lòng nhắc nhở Kiều Hồng Diệp, chỉ là đi lên phía trước từ trong túi của mình lấy ra nhân sâm mà cô ta đang tìm.
"Kiều Hồng Diệp, chúng ta là người chính trực ngay thẳng không nói lời quanh co, không phải cô muốn tìm cái này sao? Đáng tiếc, tôi. . . . . . Chính là không muốn đưa cho cô."
Cảnh Vân Chiêu cố ý khiêu khích xong, lại nói: "Như vậy một cây lớn này, tối nay trở về tôi liền hầm toàn bộ cây, chất lỏng của nó là sản phẩm làm đẹp cao cấp, tôi bôi trên mặt làm mỹ phẩm dưỡng da dùng, cũng sẽ không cho cô đụng phải một phân một hào, hài lòng không?"