Mặc dù mỗi ngày Kiều Úy Dân nhàn rỗi ở nhà, nhưng ông ta luôn coi mình là nhân vật lớn, mỗi lần ra cửa nhất định là sửa sang lại dáng vẻ của mình, nói tới nói lui cũng thích giả vờ là một người cao quý, làm sao như hôm nay lại như vậy, thật giống như bên cạnh đại hán*(người đàn ông vạm vỡ) say rượu, còn chưa có đến gần mọi người, cũng đã có thể ngửi thấy được mùi chua trên người ông ta.
Nhưng người khác cũng không biết, lúc này trong lòng Kiều Úy Dân có bao nhiêu khiếp sợ.
Ông ta mới vừa nhận một cú điện thoại, thậm chí có người nói cho ông ta biết Cảnh Vân Chiêu tốn hai mươi vạn mua cái bình rách của lão Lý!
Hai mươi vạn đó nha, sao con nhóc đáng chết này lại có nhiều tiền như vậy chứ!
Trong lòng ông ta rõ ràng nhất, tiền nhà họ Kiều gửi ngân hàng cũng có hơn trăm vạn, nhưng toàn bộ số tiền này là ông ta giữ, cho dù con trai và con gái của ông ta, cũng không thể rút tiền dùng được, chớ đừng nói chi là Cảnh Vân Chiêu.
Duy nhất có thể chính là con nhóc này hãm hại lừa bịp lấy được ở bên ngoài.
Dĩ nhiên, ông ta đến đây cũng không quan tâm nguồn gốc số tiền này, ông ta đang quan tâm chính là, tiền nhiều như vậy vốn nên là của nhà họ Kiều bọn họ chứ, sao lại muốn tặng cho lão Lý? Đây là tại sao!
Kiều Úy Dân sải bước đi nhanh đến, trong chốc lát đã vọt tới trước mắt, thò tay muốn đập vỡ cái bình Thanh Hoa trong tay Cảnh Vân Chiêu.
"Cái bình rách này mà cũng đáng hai mươi vạn à!? Ông đây đập nó!"
Nhưng, đầu ngón tay mới cảm thấy sự lạnh lẽo của mảnh sứ vỡ, Cảnh Vân Chiêu né người sang một bên tránh khỏi, Kiều Úy Dân chỉ cảm thấy dưới chân hình như dính thứ gì, lập tức "Phanh" một tiếng ngã trên đất.
Trong lòng lão Lý cả kinh, vội vàng tiến lên đỡ.
Nhưng Kiều Úy Dân vốn là người thích tiền tới, thò tay muốn lấy gói giấy dầu trong ngực ông ta (lão Lý).
Tay kia mới vừa chạm tới đồ, trong nội tâm vui vẻ, nhưng tay ông ta bị Cảnh Vân Chiêu ép xuống.
"Cướp bóc thì phải ngồi tù đó."
Mặt Cảnh Vân Chiêu không chút thay đổi, tay kéo Kiều Úy Dân cũng là âm thầm dùng sức, bóp Kiều Úy Dân kêu gào một tiếng.
"Con nhóc xui xẻo này, mày muốn bóp chết tao phải không! Còn không buông tay nữa hả!" Kiều Úy Dân đau cắn răng, trong lòng càng thêm sợ hết hồn, trước kia ông ta cũng không biết Cảnh Vân Chiêu sức lực lớn như vậy, cảm thấy xương đều muốn bị bóp nát.
Nhưng nhìn bề ngoài, đôi tay Cảnh Vân Chiêu tinh tế thật dài và trắng noãn, sẽ không ai tin tưởng một đôi tay như vậy sẽ bóp xương đau.
Cảnh Vân Chiêu không có nghe lời Kiều Úy Dân như vậy, Đỉnh bàn tay chạm đến xương bàn tay của ông ta, Kiều Úy Dân bị đau vừa thu lại, Cảnh Vân Chiêu thuận tay nhét gói giấy dầu trở về trong ngực lão Lý, kéo người về phía sau.
"Chú ơi, chú hãy giữ kĩ số tiền này, hai chúng ta giao dịch đã thành công, hôm nay tiền này là của chú, nếu có người giành tiền của chú, chú nên báo cảnh sát, số tiền này cũng không ít đâu, nếu tuyên án cũng phải ngây ngốc không ít năm ở trong tù đi!" Cảnh Vân Chiêu uy hiếp.
Kiều Úy Dân tức giận, hận không được nuốt sống Cảnh Vân Chiêu.
"Tiền này làm sao lại là của ông ta! Đây là của tôi!" Kiều Úy Dân lập tức hét lên.
Cảnh Vân Chiêu vừa nghe, giận quá hóa cười: " Ông sao? Ông chắc chắn không phải nói chuyện cười với tôi?"
Trước kia đồ vật mà cô dùng, mất tiền, cô không phải dựa vào chính mình kiếm được sao? Cho dù có thật sự còn thiếu bọn họ, đời trước nhiều năm đi làm kiếm tiền vẫn là đủ rồi!
"Thế nào không phải của tao! Bây giờ tao đã nhìn đi ra, mày chính là con sói mắt trắng, mày nói cho mọi người nghe một chút, những năm này tao tạo điều kiện cho mày ăn tạo điều kiện cho mày uống tạo điều kiện cho mày đi học tốn bao nhiêu? Mày không biết ơn còn chưa tính, còn cầm tiền nhà trợ giúp người ngoài!"