Khoảng hai mươi phút sau, Cảnh Vân chiêu liền chạy tới bệnh viện, Lê Thiếu Vân ở phòng bệnh đơn, vừa bước vào cửa, chỉ thấy hình ảnh Lê Thiếu Vân hơi híp mắt giả vờ ngủ say, sắc mặt trắng bệch, trên trán quấn băng.
Lúc tới cô đã hỏi y tá một lần, Lê Thiếu Vân vào bệnh viện là do bị tai nạn xe, theo lý thuyết không có liên quan gì với cô mới đúng.
Cảnh Vân Chiêu xách một giỏ trái cây trong tay, tất cả trái cây bên trong được thay bằng sản phẩm trong không gian, nghe có mùi thơm ngọt ngào.
"Em đã đến rồi?" Đỗ Lâm liền vội vàng đứng lên, thái độ nhìn Cảnh Vân Chiêu có chút ngượng ngùng: "Lê Thiếu bị đụng xe, trán và chân đều bị thương."
Mặt Cảnh Vân Chiêu nhìn có vẻ kì quái, bởi vì có Đỗ Lâm ở đây, cô không thể trực tiếp mở miệng bày tỏ ý đồ của mình.
Dù sao đối mặt là hai người đàn ông trưởng thành, cô cũng không thể hỏi đối phương bị đụng xe có liên quan gì với hành động đánh người của cô.
Lê Thiếu Vân chậm rãi mở mắt, mặt tái nhợt so với trước kia nhìn qua có chút đáng thương, bớt đi mấy phần kiêu ngạo tùy ý, chỉ là quý chất trên người tăng thêm không giảm, chỉ là ánh mắt hình như có chút mất mát, chột dạ nhìn Cảnh Vân Chiêu.
"Đang yên đang lành làm sao bị đụng xe? Bác sĩ nói thế nào?" Tới đã rồi, cần phải quan tâm một chút, Cảnh Vân Chiêu vội vàng hỏi.
"Ai biết được? Một chiếc xe tải lớn bên đường đột nhiên lao tới, cũng may tài xế phản ứng khá nhanh, bằng không mạng nhỏ cũng không còn." Đỗ Lâm giải thích.
Anh ta đối với chuyện của Lê Thiếu Vân cũng không hiểu rõ, chỉ là sau tai nạn xe, sát khí trong mắt Lê Thiếu Vân nồng đậm, thật sự khiến anh ta giật mình, anh ta chủ động đi hỏi thăm, tài xế xe tải nói rằng thắng xe đột nhiên bị hỏng, căn bản không nhìn ra có vấn đề gì.
Nhũng năm này thời điểm Đỗ Lâm chung sống với Lê Thiếu Vân, từ trước đến giờ cũng biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, cho nên Đỗ Lâm cũng không biết anh ta đắc tội người ta hay là sự cố ngoài ý muốn.
Đỗ Lâm vừa nói như thế, Cảnh Vân Chiêu càng cảm thấy vô tội.
Nếu nói như vậy, bị tai nạn xe không có chút xíu nào liên quan đến cô, lại thông báo với cô một người không tính là có quen biết tới đây, có ý gì?
Đỗ Lâm cũng là người tinh mắt, vừa nhìn một cái là biết Cảnh Vân Chiêu rất không vui, lập tức nhỏ tiếng nói: "Vân Chiêu, em nhẫn nại một chút, thật ra thì le Thiếu rất đáng thương, cũng không có bạn bè, ở huyện Hoa Ninh ngoại trừ anh ra, chắc chỉ có em và hắn quen thuộc một chút, hơn nữa em cũng là bác sĩ, giúp anh ta khám một chút, về sau đầu óc nếu có chuyện gì xảy ra phải làm sao?"
Cảnh Vân Chiêu hít sâu thở ra một hơi, nhỏ giọng nói: "Làm người thất bại như vậy sao?"
Chỉ là suy nghĩ một chút cũng phải, một công tử gương mặt đào hoa như vậy, đoán chừng bất luận đi đến đâu cũng gặp phải một đống ong bướm, phụ nữ ghen tỵ lẫn nhau, đàn ông cũng không ngoại lệ, người đàn ông nào nguyện ý làm bạn với một người còn trẻ lại đẹp trai hơn nữa còn có tiền như Lê Thiếu Vân? Không chừng còn bị đội một đầu nón xanh.
Thời điểm chưa chia lớp, những bạn học cùng lớp gặp qua Lê Thiếu Vân cũng không thiếu người đối với anh ta nhớ mãi không quên, nghe nói có người lén chạy đến cửa Thiên Hương Lâu để gặp ngẫu nhiên cũng không ít.
Tuy Cảnh Vân Chiêu nói rất nhỏ, nhưng Lê Thiếu Vân vẫn nghe được.
Sắc mặt u tối trầm lại.
"Em biết hắn thất bại là được, chớ nhìn mặt ngoài anh ta phong quang vô hạn, trên thực tế mỗi ngày nhàm chán vắng vẻ vô cùng, bằng không cũng sẽ không để tài xế chở đi lung tung trên đường cả ngày, hiện tại lại đần độn ở trong bệnh viện, Ngự Thiên Tiên của anh còn đang bận rộn, không có thời gian ở đây với anh ta, ngộ nhỡ phát điên phải làm thế nào?" Vẻ mặt Đỗ Lâm cầu cứu.
Nói xong, chính anh ta cũng bội phục mình, bản lãnh mở đường cho hươu càng ngày càng mạnh.
Chỉ là có vài lời không sai, Ngự Thiên Tiên thật sự rất bận, hiện tại buôn bán đang tốt hơn từng ngày, anh ta là ông chủ nắm giữ nhiều công thức bí mật, mặc dù phía dưới có rất nhiều đầu bếp, thời điểm có thể gặp phải mấy khách hàng đặc biệt, vẫn cần anh ta tự mình ra trận.