Mặc dù Đường Tử Hoa nói lời này nghiêm nghị, nhưng Cảnh Vân Chiêu cũng nhìn ra được, hắn đối với Hà Gia Tư vẫn có mấy phần che chở.
Dưới mắt trong lớp trừ bốn người bọn họ ra không có những người khác, Đường Tử Hoa vừa rồi hướng Hà Gia Tư quát lớn như thế, nếu là bạn học khác tới, Đường Tử Hoa chỉ nên nhỏ giọng cảnh cáo cô ta một phen mà thôi.
Chỉ là Đường Tử Hoa dung túng cũng nằm trong suy nghĩ và dự đoán của Cảnh Vân Chiêu.
Dù sao coi như bọn họ không phải bạn trai bạn gái, nhưng đúng là lớn lên cùng nhau từ nhỏ như anh em, nếu Đường Tử Hoa chỉ là trách cứ Hà Gia Tư mà không có bất kỳ sự mềm lòng nào, cô thậm chí còn muốn hoài nghi Đường Tử Hoa người này có lương tâm hay không.
"Cảnh Vân Chiêu, thật xin lỗi, để cho cậu bị người khác hiểu lầm." Đường Tử Hoa áy náy nói.
Ánh mắt Cảnh Vân chiêu nhấc lên, mang theo vài phần lạnh lùng: "Đây là lần đầu tiên, tôi không so đo, nhưng tôi hi vọng lần sau có vài người không lựa lời mà nói như vậy, tôi không đánh trả không có nghĩa là tôi không có tức giận, nếu như chọc giận tôi, không cần biết cậu là ai, tới từ nơi nào thì về nơi đó, thứ lỗi không thể tiếp chuyện tiếp được!"
Nói trắng ra, nếu Đường Tử Hoa không trông nom tốt người của cậu, bệnh này cô không chữa.
Bác sĩ cũng là có tính nóng nảy, mặc cho bệnh nhân làm ầm ĩ đó là thánh mẫu, đáng tiếc cô không có chức năng thanh lọc vạn vật.
Sắc mặt Đường Tử Hoa cứng ngắc hạ xuống, nhưng ngay sau đó nhịn không được mà lộ ra một nụ cười khổ: "Cậu yên tâm, lần sau còn như vậy, ta cũng sẽ không cho cậu ấy mặt mũi."
Mấy ngày nay Cảnh Vân Chiêu ở trong ban mang vẻ mặt ôn hoà, cũng sắp để cho cậu quên mất cô nữ sinh trước mặt này cũng không phải người dễ bị bắt nạt như vậy, có thể cùng ông nội của cậu nói chuyện trời đất không có áp lực chút nào có thể là quả hồng mềm?
Thái độ của Đường Tử Hoa đối với Cảnh Vân Chiêu làm cho Hà Gia Tư trong lòng khiếp sợ không thôi.
Ở trong mắt cô ta, Đường Tử Hoa là cục cưng bảo bối của nhà họ Đường, chính là ông Đường cũng chưa từng lạnh giọng quát lớn một câu với người cháu này, những công tử trong Ninh thị đối với Đường Tử Hoa càng không cần phải nói, cung cũng không kịp, sao có thể không khách khí như vậy, nhưng Cảnh Vân Chiêu, lại dám không tôn trọng như vậy?!
Cái gì gọi là từ nơi nào tới thì về nơi đó? Chẳng lẽ cô cho rằng một nha đầu nông thôn như cô có thể quyết định Đường Tử Hoa sẽ đi đâu?!
Ánh mắt Hà Gia Tư như muốn giết chết Cảnh Vân Chiêu, rất độc ác, nhưng Cảnh Vân Chiêu chỉ quay đầu khinh miệt nhìn cô ta một cái.
Hà Gia Tư thân phận cao hơn nữa, nhưng rốt cuộc chỉ là tiểu nha đầu thôi, ngây thơ.
"Gia Tư cậu đừng giận chị tôi, chị không có ý xấu, trước kia chị ấy còn cứu một bạn học, vừa nãy hình như chị ấy đang bắt mạch chơi cho Đường Tử Hoa, nhất định là chúng ta hiểu lầm." Vừa lúc đó, Kiều Hồng Diệp hướng về phía Hà Gia Tư dịu dàng nói.
Cho Hà Gia Tư một bậc thang để xuống, thuận đường còn có thể tạo cảm giác tồn tại trước mặt Đường Tử Hoa.
Hà Gia Tư thở ra một hơi: "Thật sao? Vậy thì nhất định là tôi suy nghĩ nhiều, anh Tử Hoa, anh không cần giận em, ngày hôm qua bài tập khó quá, buổi tối em ngủ không ngon cho nên hôm nay tính khí mới kém như vậy, nếu không anh giúp em nhìn xem bài tập được không?"
Đường Tử Hoa nhìn Kiều Hồng Diệp một cái, lưu lại một ấn tượng không tồi.
Vẻ mặt cũng hòa hoãn xuống, ở trong vở bài tập của Hà Gia Tư chỉ chỉ chõ chõ.
Mà phía sau hai người Kiều Hồng Diệp chính mình thu thập xong bọc sách, nhìn cách mình một thước là Đường Tử Hoa, trong lòng cảm giác ghen ghét dời sông lấp biển, chỉ là hiện lên từng cổ chờ đợi cùng tự tin.
Cảnh Vân Chiêu âm thầm lắc đầu một cái, xem ra sau này vẫn nên duy trì khoảng cách với Đường Tử Hoa sẽ tốt hơn.
Dù thế nào đi nữa thân thể của cậu ta tạm thời không có vấn đề, chỉ cần đúng hạn uống thuốc, cũng không cần mỗi ngày đều bắt mạch, trước kia là cô quá cẩn thận phụ trách.
Buổi trưa.
Ánh nắng mặt trời chói chang, làm da người ta như bị thiêu đốt, Cảnh Vân Chiêu từ sau khi luyện võ, đối với nhiệt độ năng lực thích ứng mạnh hơn rất nhiều, vẫn như cũ nhẹ nhàng khoan khoái.
Chân trước vừa mới bước ra cửa, tại cửa trường học thấy một người quen, chỉ là, thay vì nói là người quen, không bằng nói là người quen cũ kiếp trước, đời này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.