Hiện tại việc Kiều Uý Dân có thể làm đó là kiếm tiền!
Những năm này hắn đã quen không cần làm việc cũng có thể lấy tiền, hôm nay không làm việc nào khác ngoài việc uống rượu, càng không thể nào dựa vào năng lực của mình ra ngoài kiếm tiền, hiện tại chỉ có gom đủ tiền, tiếp tục đầu tư, chỉ có khả năng này mới có thể trở mình.
Những năm này hắn cũng có chút tiền, nhưng hôm nay không thể so với mấy năm trước rồi, chút tiền đó căn bản không vừa mắt người ta, dưới tình huống này, hắn vừa nghĩ đến trên người Cảnh Vân Chiêu còn có nhân sâm, lại cảm thấy máu chảy cuồn cuộn!
Về phần khối ngọc rách trên người cô, không nhìn trúng.
Dù sao nếu khối ngọc đáng tiền, cha mẹ Cảnh Vân Chiêu sẽ không để lại ngọc ở trên người cô rồi bỏ rơi cô.
Kiều Uý Dân vô liêm sỉ, Cảnh Vân Chiêu cũng biết một chút, nhìn hắn chẳng biết xấu hổ ở một bên nịnh hót cười cười, Cảnh Vân Chiêu chỉ cảm thấy ghê tởm trong lòng.
"Người cần thể diện cây muốn vỏ, Kiều Uý Dân, ngươi có thể không biết xấu hổ nói ngọc là ngươi mua, vật kia rõ ràng là đồ cha mẹ tôi để lại cho tôi, phía trên thậm chí còn có khắc họ của tôi, ngươi nói bậy cũng nên có mức độ đi!" Cảnh Vân chiêu hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Làm phiền ngươi cút khỏi tầm mắt tôi ngay!"
Trên mặt Kiều Uý Dân đang nịnh hót trong nháy mắt băng liệt, nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu: "Ngươi nói tính là gì! Nhớ năm đó nếu không phải là nhà họ Kiều chúng ta nhặt ngươi về ngươi có thể đã mất mạng trên đường, tính tình này của ngươi tính, thật nóng nảy! Không biết kính già yêu trẻ, không biết hiếu thuận người lớn, không thể trách bị người ta bỏ rơi trên đường cái!"
Cảnh Vân Chiêu lạnh lùng đứng lên.
Hắn nhục mạ Kiều Hồng Diệp, nàng mặc kệ, đó là con gái ruột của hắn, hắn muốn giày vò thế nào không có liên quan gì với nàng.
Nhưng chọc nàng, lại không được.
"Kiều Uý Dân, ta nhịn ngươi đủ rồi đấy!" Cảnh Vân Chiêu nói cho hết lời, một cước đạp tới.
Các bạn học sinh xung quanh còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy cả người Kiều Uý Dân té xuống đất, tiếp theo ngay cả Kiều Hồng Diệp cũng bị quăng xuống, sắc mặt Cảnh Vân Chiêu lạnh tanh, đôi mắt u ám vô cùng, thật giống như muốn giết người vậy, sát khí này đánh vào tận đáy lòng người, không ai dám đi lên cản!
Trước kia cảm thấy Cảnh Vân Chiêu lãnh lùng, nhưng một khắc này, đại gia hoả đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, may mà Cảnh Vân chiêu chỉ lãnh lùng!
Nếu là tính khí kích động nóng nảy một chút, trong đầu bọn họ nói xấu Cảnh Vân Chiêu có thể sẽ bị cô đánh cho tơi tả!
Chỉ thấy Cảnh Vân Chiêu một cước đá về sau, trực tiếp nâng bàn học lên ném về phía Kiều Uý Dân, cái bàn không nặng, nhưng người khác cũng không thể một cái tay bắt lấy nó, sức mạnh của Cảnh Vân Chiêu lập tức làm cho mọi người toàn đều run rẩy!
Tiêu Hải Thanh mở to miệng, nhìn thấy trong một khắc khi bàn học bay qua, trong lòng nàng khiếp sợ hơn bất cứ kẻ nào.
Nàng ở ngoài trường học biết nhiều người, đánh nhau nhiều, nhưng nàng biết chừng mực, nhiều lắm làm cho người khác bị thương ngoài da, vạn lần không dám chơi lớn như vậy.
Bàn học này nếu thật sự đập lên người thể làm chết người.
Chỉ là ý tưởng này nháy mắt đã qua, bởi vì này vật to lớn vừa vặn rơi ngay bên cạnh Kiều Uý Dân, cơ hồ là gặp thoáng qua.
Nhưng làm kiều úy dân sợ đến suýt ngất đi.
Cái này còn chưa tính, đang lúc Kiều Uý Dân cho rằng mình tránh được một kiếp nạn, cơ thể trong nháy mắt bị người lôi dậy, "rầm" một tiếng, 360 độ lộn một vòng bị vứt trên mặt đất, chỉ cảm thấy sau lưng xương cốt đều sắp gảy.
Mấy ngày nay Cảnh Vân Chiêu học võ công coi như không uổng công, mặc dù còn chưa tới vượt nóc xuyên tường, nhưng dạy dỗ oắt con vô dụng như vậy, tuyệt đối là thỏa đáng!
Chỉ là, cô sẽ không ngu đến mức đánh Kiều Úy Dân gãy chân tay hoặc bị thương nặng, cũng chỉ là đau làm như thế nào mà thôi, quay đầu lại coi như hắn đi bệnh viện kiểm tra mấy lần, cũng tra không ra vấn đề lớn!