Hà Gia Tư sau ngày cứu người liền đem hành động vĩ đại của mình khoe khoang với Đường Tử Hoa một phen, dĩ nhiên, nói gần nói xa đều mô tả Kiều Hồng Diệp vô cùng thê thảm.
"Cậu ấy á. . . . . ." Hà Gia Tư cong cong môi: "Nhưng người ta càng muốn ngồi chung một chỗ với anh Tử Hoa, trước kia tiểu Diệp học ở trường này, nhất định có thể tìm được bạn ngồi cùng bàn thích hợp."
Nghe được hai chữ "Người ta", Tiêu Hải Thanh tay run một cái.
Ngay cả Cam Cẩn Thần và Tô Sở cũng mím môi một cái, thật sự có loại cảm giác muốn nôn ra hết những gì vừa nghe được.
"Anh họ, trưa chúng ta ăn cơm vẫn nên ăn nhẹ một chút thôi. . . . . ." Tô Sở nhỏ giọng nói một câu.
Lời nói của nữ sinh kia so với thịt cá còn làm người ta ngán hơn, nếu là buổi trưa ăn nữa, cô nhất định sẽ nôn ra, hiện tại đã có chút buồn nôn.
Trọng điểm chú ý của Cảnh Vân Chiêu khác với mấy người kia: Tiểu Diệp. . . . . Kiều Hồng Diệp cũng trong lớp này, chẳng lẽ người được nhắc tới chính là cô ta chứ?
Cô quả thật không dám tưởng tượng, luôn tự xem mình là công chúa như Kiều Hồng Diệp sẽ để người khác gọi cô ta như vậy, bởi vì giọng điệu này đối với người khác mà nói có lẽ là thân mật cùng quen thuộc, nhưng trong lòng Kiều Hồng Diệp trước hết sẽ nghĩ bị coi là nha hoàn.
Đường Tử Hoa bất đắc dĩ nhìn Hà Gia Tư một cái: "Vậy cậu ngồi ở đây đi, chỉ là nơi này không phải Ninh thị, cậu nghiêm túc một chút."
Hà gia tư khóe miệng giương lên: "Em biết rồi! Vậy anh nói buổi trưa cùng đi với Thiên Hương Lâu với em không!"
Cảnh Vân Chiêu thở ra một hơi, nghe được ba chữ Thiên Hương Lâu, không thể không nghĩ đến Lê Thiếu Vân, xem ra vị đại thiếu kia trong lòng đã hận chết cô, hơn nữa hai ngày nay thời điểm Đỗ Lâm gọi điện thoại cho cô giọng điệu rất kỳ lạ.
Trong đầu hơi thất thần, Đường Tử Hoa không đồng ý Cảnh Vân Chiêu cũng không còn nghe rõ.
Cũng không lâu lắm, tất cả mọi người trong lớp mới có vị trí, điều làm Cảnh Vân Chiêu kinh ngạc chính là Kiều Hồng Diệp và Tưởng Hạ ngồi cùng bàn, vị trí ở phía sau Hà Gia Tư.
Tất cả những người cô quen biết đều ngồi cùng nhau, ở phía sau nhưng rất náo nhiệt.
Sau khi chỗ ngồi đã sắp xếp xong, chính là xác nhận ban cán bộ lớp, hầu như lớp này tất cả học sinh đều từng làm trong ban cán bộ, từng người rất háo hức muốn thử sức.
Còn lại Cảnh Vân Chiêu thì rụt cổ lại, chỉ sợ chủ nhiệm Tề sẽ chú ý đến mình, cô không quan tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy.
Chủ nhiệm Tề nhìn rất nghiêm túc, nhìn qua giống rất như giáo viên cổ đại.
Vừa vào đã trực tiếp chỉ định học sinh tên Tề Đại Dũng làm lớp trưởng, học sinh này nhìn qua tương đối khỏe mạnh, có hơi mập, nhưng dáng dấp ưa nhìn, nhìn qua giống như có tinh thần trách nhiệm, không chỉ là chức vụ lớp trưởng, Cảnh Vân Chiêu nghe thấy có người thận trọng nói một tin tức, đó chính là lớp trưởng Tề Đại Dũng là cháu trai chủ nhiệm Tề.
Sau khi cô luyện võ công, lỗ tai rất thính, bình thường khi đi học những bàn luận xôn xao kia chỉ cần nghiêm túc nghe, dường như đều có thể truyền rõ ràng vào tai, hiện tại liền có thể nghe được hai nam học sinh ước ao ghen tị hận không thể tố cáo chủ nhiệm Tề.
Thì ra là ghen tỵ và bát quái không chỉ là nữ sinh mới có.
"Cảnh Vân Chiêu, em làm đại diện môn ngữ văn." Chủ nhiệm Tề đột ngột nói một câu.
Cảnh Vân Chiêu chợt ngẩng đầu lên, mím môi một cái, bất lực gật đầu.
Quả nhiên là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, nghe nói giáo viên này khi đi học rất nghiêm khắc đến mức làm người ta tức giận sôi máu, mình làm đại diện môn của cho hắn, đoán chừng về sau áp lực không ít.
Sau khi xác nhận các chức vụ trong lớp, chủ nhiệm Tề dậy bảo một trận rồi dừng lại, đồng thời một tiết học cứ như vậy mà trôi qua.
Bởi vì lần nữa chia lớp, tiến độ học của mỗi lớp không giống nhau, cho nên buổi sáng chỉ là lớp tự học, các thầy cô giáo chỉ có thể chuẩn bị bài lại, để tất cả bạn học sinh có thể theo kịp tiến độ.
"Cảnh Vân Chiêu, không phải cậu muốn ăn cơm sao? Sao không đi cùng nhau? Gia Tư đã đặt chỗ xong, chính là ở Thiên Hương lâu lần trước. . . . . ." Chương trình học buổi sáng vừa kết thúc, Cảnh Vân Chiêu còn chưa có kịp đứng lên, Đường Tử Hoa đã hòa khí nói.