Kiều Uý Dân đi đứng đều run lên, bị Cảnh Vân Chiêu đạp một cái, cả người giống như quả cầu lăn qua một bên, trong mắt lóe lên lửa giận, nhưng nháy mắt thu lại, không dám nhúc nhích.
Hắn quả thật không thể tin được trên đời này có người đàn ông làm việc không có quy tắc như vậy!
Người nọ đem hắn trói ở trên xe, không nói gì chỉ đánh không ngừng, nắm đấm đánh vào còn đau hơn so với bị dao đâm, thật giống như có ngàn cân tảng đá lớn đè ép, đánh cả người hắn hít thở không thông, hắn đang trên xe la to cho rằng người đàn ông kia sẽ lo lắng giết chết người, nhưng ai biết đối phương căn bản không quan tâm không để ý, một người khác bên cạnh thậm chí còn cười đùa nói coi như giết hắn rồi, cũng sẽ không có người về phía hắn!
Hắn rõ ràng cảm thấy sát khí trên người người đàn ông kia, một khắc kia thật giống như hắn đang ở Tu La Địa Ngục, khí lạnh từng đợt bốc lên, loại cảm giác đè nén để trong lòng hắn chỉ còn lại khẩn trương và sợ hãi!
Dù là đến bây giờ, trong đầu hắn tuyệt vọng giống như bị người đàn ông kia bóp cổ!
Dáng vẻ rụt rè của Kiều Uý Dân, trong lòng Cảnh Vân Chiêu càng cảm thấy sảng khoái.
"Vân Chiêu, từ khi nào mà cậu trở nên lợi hại như vậy?" Ánh mắt Tiêu Hải Thanh nhìn Cảnh Vân Chiêu cũng thay đổi, thật giống như muốn bày tỏ sự cung kính và ngưỡng mộ đổi với cô.
Hai mắt Tô Sở đỏ bừng, hận không thể cẩn thận nghiên cứu toàn thân Cảnh Vân Chiêu: "Nếu cậu muốn nói thời gian đang trong lớp còn đẹp trai hơn một chút! Các cậu có thấy sắc mặt của các bạn học hay không? Quá đặc sắc! Đúng rồi, sau đó Tề Đại Dũng còn hỏi lại, hỏi chị họ ở nhà có đánh người hay không, đi đứng lưu loát như vậy, chẳng lẽ là đi ra từ thiếu lâm tự! Suy nghĩ một chút đều muốn cười!"
Tề Đại Dũng là lớp trưởng của bọn họ, cháu trai chủ nhiệm Tề, trước mắt chủ nhiệm Tề lão ngoan ngoãn không nói lời nào, bình thường cũng là người thật thà ngay thẳng, mặc dù thành tích của hắn không tệ, nhưng rất mê Tiểu Thuyết Võ Hiệp, thường xuyên cùng nam sinh năm nhất tán gẫu một chút võ học chiêu thức, đều là mò mẫm khoa tay múa chân.
Ở trong mắt Tô Sở, hắn so sánh với biểu hiện vừa rồi của Cảnh Vân Chiêu, đều là khoa chân múa tay!
"Cậu học võ công từ lão sư phụ thần bí sao?" Tiêu Hải Thanh mặt bát quái hỏi.
Cảnh Vân Chiêu gật đầu một cái.
Cặp mắt Tiêu Hải Thanh tỏa ra ánh hào quang, bộ dạng nhìn Cảnh Vân Chiêu giống như nhìn trong nữ chính trong phim ảnh.
Mà Cam Cẩn Thần và Tô Sở còn không biết chuyện về lão sư phụ thần bí này, lúc này được nghe, cũng đều hứng thú, bảo Cảnh Vân chiêu cẩn thận nói một phen.
Chỉ là nhớ tới lão sư phụ trong không gian kia, trong lòng Cảnh Vân chiêu có chút ý định, đối phương luôn miệng nói hắn là lão tổ của mình, nhưng đến hiện tại, nàng còn không biết cha mẹ ruột là người ở đâu.
Nếu như cha mẹ ruột đã qua đời, dù sao cũng nên có những người thân khác chứ? Tại sao khi đó mình lại bỏ rơi ở đầu đường? Nếu như trong tương lai gặp được, cô nên có thái độ gì với bọn họ?
Trong đầu Cảnh Vân Chiêu rối loạn, nhưng một lát sau, lại không nhịn được tự giễu một phen, bây giờ muốn nói những thứ này hơi sớm.
Tất cả thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
Cảnh Vân Chiêu như cũ trở về túc xá, nửa đêm ở bên trong, lầu dưới lại có một đôi mắt nhìn chòng chọc vào vị trí phòng Cảnh Vân Chiêu, ý hận ngập trời.
Kiều Hồng Diệp vừa nghĩ tới mình bị Tào Hành cưỡng bức, trong lòng giống như có ngàn vạn con kiến gặm cắn, đau đến không muốn sống, mà tất cả đều bởi vì Cảnh Vân Chiêu, nếu như không phải là cô làm hại Tào Hành bị bắt, mình cũng sẽ không phản bội Tào Hành, mà bây giờ Tào Hành cũng sẽ không hận thấu xương cô ta.
Còn có Hà Gia Tư, con tiện nhân kia cho cô ta là nha hoàn, tự cho là công chúa, nhưng quay đầu lại không phải giống như cô ta bị lưu manh cắc ké vũ nhục!
Cô ta có tư cách gì đến gần Đường Tử Hoa?
Kiều Hồng Diệp đang muốn tìm Đường Tử Hoa, lại nhìn thấy ở cửa chung cư có một bóng người quen thuộc đi tới, trực tiếp hướng nơi ở của Cảnh Vân Chiêu đi, không phải Đường Tử Hoa thì là ai!