Cô không trực tiếp đem hình phục chế lan truyền vì muốn Kiều Hồng Diệp cảm thụ một chút cảm giác người khác không có chứng cớ lại nói lung tung.
Hơn nữa nếu có hình rơi vào trong tay các bạn học, chuyện như vậy nhất định sẽ làm thầy cô chú ý, đến lúc đó mặc dù sẽ làm tổn hại danh tiếng Kiều Hồng Diệp, nhưng tốt hơn là tra hỏi những người bên ngoài trường, dù sao Kiều Hồng Diệp là người chưa trưởng thành.
Cúp điện thoại, Cảnh Vân Chiêu vẫn như mọi ngày vào không gian học tập y thuật.
Sau khi hấp thu hoàn toàn mảnh Nạp Linh ngọc thứ nhất, cô lại cảm thấy mảnh thứ hai dễ dàng hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn so với trước kia.
Trong không gian một mảnh tươi tốt sung túc, tràn ngập mùi vị dược liệu, làm cho người ta thần trí càng thêm tỉnh táo.
Chỉ là Cảnh Vân Chiêu vừa xuất hiện, trong đất liền chui ra một con sâu nhỏ màu băng lam, đứa nhóc mập hơn rất nhiều so lần đầu tiên nhìn thấy, nhìn thấy cô luyện tập động tác võ học, thân thể béo múp míp cũng vặn vẹo lại, nhìn hết sức buồn cười.
Cảnh Vân Chiêu và con sâu nhỏ sống chung một thời gian dài như vậy cũng chầm chậm quan sát được, trước mắt con này không giống những con khác, màu sắc tinh khiết hơn, hình thể cũng lớn hơn một chút so những con khác, ở đuôi có cuốn dây màu màu xanh dương, giống như đem cái đuôi cuộn thành vòng, mà những con sâu nhỏ khác đều nghe theo nó hướng dẫn, hoàn toàn chính là vua của côn trùng.
Trong không gian thời gian trôi qua rất chậm, cũng nhờ đứa nhóc này giải tỏa nổi buồn.
"Này nhóc, chị đặt cho nhóc một cái tên chứ?" Cảnh Vân Chiêu đem con sâu nhỏ để ở một bên trên bàn đá, sờ đầu của nó hỏi.
Con sâu hấp thu máu Cảnh Vân Chiêu, vốn là nhận cô làm chủ, tự nhiên nghe hiểu được lời của cô..., chỉ thấy người nó hơi nhếch lên, trên dưới lắc lư mấy cái, bày tỏ đồng ý.
Ánh mắt Cảnh Vân Chiêu dịu đi rất nhiều, con sâu nhỏ này quá manh.
Suy nghĩ một chút, Cảnh Vân Chiêu lại có chút rối rắm, không biết nên đặt tên gì, nhìn chòng chọc đứa nhóc một lúc lâu, dò xét mở miệng nói: "Hoặc là liền gọi Tiểu Lam?"
Tên gọi quá phức tạp có cảm giác là lạ để gọi.
Đứa nhóc lại đung đưa lên xuống, sau đó bò lên trên vai Cảnh Vân Chiêu, cố gắng cọ mặt vào nàng khoe mẽ.
Trong Nạp Linh ngọc có nhắc tới, đứa nhóc màu lam là linh trùng được lão tổ tông mang về từ dị thế, hiểu tính người, hoàn toàn dựa vào hấp thu dược tính để duy trì sinh mạng, cho nên còn gọi là dược trùng.
Bọn họ cũng cần ăn đồ, trước kia Cảnh Vân Chiêu không tiến vào không gian, trong không gian căn bản không có dược liệu, cho nên không ít dược trùng chết đói, còn lại toàn dựa vào chút dược tính còn lưu lại trong đất, hôm nay Cảnh Vân Chiêu trồng được nhiều loại dược liệu, vui vẻ nhất chính là chúng nó, nhưng mà mặc dù bọn nó tham ăn, nhưng lại không gây hại cho ruộng thuốc, Cảnh Vân Chiêu trồng nguyên một chỗ cho chúng nó dùng cho nhu cầu hằng ngày, cho nên những con sâu nhỏ này cũng cực kì ngoan.
Cùng Tiểu Lam chơi một lát, một người một trùng tiếp tục luyện võ đọc sách, một mảnh thiên đường vô cùng an tĩnh.
Ngày hôm sau, Kiều Uý Dân xuất hiện trước mặt Kiều Hồng Diệp để hỏi chỗ ở của Cảnh Vân Chiêu.
Kiều Hồng Diệp ấp úng, chỉ nói mình không có nghe được.
Một khắc trước Kiều Uý Dân còn tươi cười chào đón, vừa nghe lời nói của Kiều Hồng Diệp, lập tức lạnh mặt: "Không có nghe được? Mày ở đây cả một ngày làm gì?"
"Cha, con cũng không phải là trinh thám, không có bản lãnh đó a. . . . . . Hơn nữa. . . . . . Trước kia con gặp phải Cảnh Vân Chiêu rồi, chị ta đã khoe khoang với con cây nhân sâm của chị ta, nói là sau này sẽ đem cây nhân sâm hầm làm mỹ phẩm làm đẹp. . . . . ." Kiều Hồng Diệp lầu bầu nói.
Nói ra lời này, Kiều Uý Dân cảm thấy vừa giận lại đau lòng: "Nó thật sự đã nói như vậy?"
Kiều Hồng Diệp vội vàng gật đầu.
Kiều Uý Dân sắc mặt xanh mét: "Thật là thứ phá hoại, thứ đó có giá trị mấy trăm vạn! Nó thế mà dùng để làm đẹp? Nó mà cũng xứng!? Mày cũng vậy, tao không phải để mày đi theo nó sao?! Giờ thì hay rồi, đồ tốt bị nó làm hỏng. . . . . ."