"Ba trăm vạn, con lấy tiền đi, đồ giữ lại!" Ông Từ dứt khoát nói đơn giản, nhưngtay cũng không nới lỏng được.
Nhưng ánh mắt nhìn Cảnh Vân Chiêu cũng càng ngày càng nóng bỏng, thật giống như cô chính là châu báu vậy, chỉ là trong lòng thở dài, đồ tốt như vậy, ở kinh đô, cũng là khó gặp, nếu ông cắt đi thành từng miếng ăn là không được rồi, vẫn là pha rượu thì tốt hơn, cường thân kiện thể, để lâu được!
Lúc này Cảnh Vân Chiêu đã bị con số 300 vạn kia đập chóng mặt, kiếp trước đừng nói là ba trăm vạn, chính là ba vạn khối, cô đều không có sờ qua!
Nhưng cô còn chưa có mất trí: "Ông Từ, nếu ông không có nhiều tiền như vậy hay là thôi đi, không nên bởi vì mua một gốc cây nhân sâm mà phải bán ngôi nhà này.
Ông Từ này không phải là một lão già sao? Làm gì có tiền chứ?
Nếu ông lão bởi vì tai hoạ này mà sau này không có chỗ đặt chân, tuổi già thê lương, khiến cô áy náy, dù sao ông đối với cô cũng rất tốt.
Ông Từ vừa nghe, lập tức dáng vẻ vừa một bộ phùng mang trợn mắt, chỉ là vừa định khiển trách, lại nghĩ tới nhân sâm trong tay, lập tức dập lửa, hiếm khi nói nhỏ nhẹ: "Con cũng quá coi thường ông, chút tiền này đối với ông mà nói không đáng kể chút nào! Hàng Uyên! Con phụ trách chuyển khoản cho con bé này đi."
Người đó gọi là Hàng Uyên, chính là người trung niên hơn ba mươi tuổi ở bên cạnh ông lão.
Khuôn mặt đối phương luôn là một bộ lạnh lùng, duy chỉ có lúc đối mặt với ông Từ thì thái độ mới cung kính tôn trọng, vẻ mặt cũng hiền hoà rất nhiều, nhưng lúc này Cảnh Vân Chiêu nói chuyện vui vẻ với ông Từ, thì nhìn thấy Hàng Uyên sẽ thân thiện hơn so với trước kia.
"Con không có thẻ ngân hàng." Cảnh Vân Chiêu cũng có chút luống cuống tay chân."Vậy Hàng Uyên đưa con đi làm một cái." Gương mặt ông Từ không nhịn được phất tay một cái, ôm nhân sâm bảo bối trở về phòng, chốc lát cũng không muốn ở lại.
Cảnh Vân Chiêu có chút bất đắc dĩ: "Chú Hàng Uyên, gốc cây nhân sâm thật đáng nhiều tiền như vậy?"
"Con mang đến gốc cây đủ năm, hơn nữa bề ngoài cũng không có bất kỳ tổn hại, giá tiền tự nhiên sẽ không thấp, nhưng vật tốt như vậy hiếm có." Chú Hàng Uyên kinh ngạc trong nháy mắt, mới trả lời.
Trong lòng Cảnh Vân Chiêu cũng gõ một hồi chuông báo động, bán nhân sâm này, một lần là đủ rồi, nếu số lần nhiều hơn nữa, chỉ sợ ông Từ đều không nhịn được hỏi nữa.
Nhưng không thể không nói, ông Từ cùng với chú Hàng Uyên đều là người tốt, lúc trước cô mang dược liệu đến mặc dù giá trị không có đắt như nhân sâm này, nhưng chất lượng tất cả đều là tinh phẩm khó gặp, nhưng hai người sửng sốt không nói gì đã nhận, nếu là người khác, khẳng định cũng không nhịn được nghi ngờ trong lòng mà đã hỏi lại mấy câu rồi.
Cái hẻm nhỏ vắng vẻ, nhưng khu vực quanh cũng có ngân hàng, Hàng Uyên đưa cô đi, tuy Cảnh Vân Chiêu nhỏ tuổi, nhưng không có dẫn đến sự chú ý của người khác.
Cô đi học cần không ít tiền, trong ngày thường cũng có chút tốn hao, cho nên trên người giữ lại hơn 10 vạn tiền mặt, tiền còn lại cũng chia ở hai thẻ ngân hàng.
Sau khi thanh toán tiền hàng, lúc này Cảnh Vân Chiêu mới đúng hẹn đi nhà hàng Hương Hải.
Nhà hàng Hương Hải ở trung tâm chợ, nhưng diện tích lại rất lớn, bên trong bài biện càng thêm hiển thị rõ tôn quý.
Cảnh Vân Chiêu từng nghe người nói qua, ông chủ của nhà hàng Hương Hải này cũng không phải người địa phương, mà là người của một đại gia tộc ở thủ đô, cũng nghe nói tổ tiên của ông chủ này xuất từ huyện Ninh Hương, thỉnh thoảng sẽ trở lại giổ tổ, để cho tiện, mới có thể xây nhà hàng lớn như vậy.
"Vân Chiêu!" Vừa vào cửa, Tiêu Hải Thanh ngồi ở một chỗ chờ lập tức đứng dậy đi ra: "Bạn đến thật là muộn, mình còn tưởng rằng bạn cho mình leo cây đây nè!"
Chương 56: